Bà cụ Tần giận đến mức mặt mày méo mó. Căn nhà đó bà định để cho cháu trai, giờ Tần Chiêu Chiêu đòi chia phần, bà thể nào chấp nhận !
"Con đừng hòng! Căn nhà đó là của cháu trai bà, con quyền động đến!"
Tần Thành suy nghĩ khác. Ông tình cảnh hiện tại, nhớ những khó khăn khi kết hôn với Tạ Ái Phương. Dù vợ nóng tính, trách móc ông vô dụng, nhưng thực bà với chồng con. Quan trọng nhất, bà sinh cho ông hai đứa con trai. Ông thể để vợ tù, càng các con lớn lên với một tiền án.
Sau một hồi im lặng, ông cắn răng :
"Chiêu Chiêu, con cần nhà thì cứ lấy !"
Lời khiến cả Tần Chiêu Chiêu lẫn bà cụ Tần đều sững sờ.
Bà cụ Tần trừng mắt con trai, tay run lên vì giận, đ.ấ.m mạnh vai ông :
"Con đang gì ? Đó là cả một căn nhà đấy! Mẹ đồng ý!"
Tần Thành kiên định đáp:
"Mẹ, cái quan trọng là tương lai của hai đứa nhỏ! Nếu chúng nó tiền án, học, đều ảnh hưởng. Một căn nhà đáng để đánh đổi tương lai của chúng!"
" nhà thì các con ở ?"
"Chúng con thể thuê nhà. Sau gom góp tiền, cũng mua ."
Bà cụ Tần tức đến mức suýt ngất, chỉ nuốt sống Tần Chiêu Chiêu ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/935.html.]
Bà cụ Tần nhíu mày, giọng đầy bất mãn:
“Mẹ nghĩ tiền quan trọng hơn các cháu của ? Nếu bố con còn sống, chắc chắn ông cũng sẽ đồng ý với .”
Bà cụ Tần im lặng. Bà hiểu rõ ông cụ coi trọng cháu trai đến mức nào. Nếu các cháu cần đến cả mạng sống của ông, chắc chắn ông cũng sẽ do dự. Bà thở dài, cuối cùng chỉ một câu đầy bất đắc dĩ:
“Tùy con .”
Tần Thành đồng ý, trong lòng như trút gánh nặng. Ông sang Tần Chiêu Chiêu, giọng đầy nhẹ nhõm:
“Điều kiện của con, chú đồng ý. Căn nhà đó sẽ thuộc về con, bây giờ con thể đến sở cảnh sát rút đơn kiện chứ?”
Tần Chiêu Chiêu lắc đầu, giọng điềm tĩnh nhưng kiên định:
Mộng Vân Thường
“Đó chỉ là một trong những điều kiện của con thôi. Vẫn còn vài điều kiện khác nữa.”
Bà cụ Tần thì tức đến mức suýt lật ngược mắt:
“Đã đòi căn nhà mà còn đủ ? Chiêu Chiêu, cháu đúng là tham lam vô độ!”
Tần Thành chỉ quan tâm đến việc đưa Tạ Ái Phương ngoài, dây dưa thêm. Ông vội kéo tay , giọng nặng nề:
“Mẹ, căn nhà cho thì những chuyện khác cũng chẳng còn quan trọng nữa. Chiêu Chiêu, dù con mạng , chú cũng cho.”
Tần Chiêu Chiêu Tần Thành, ngờ ông là tình cảm sâu nặng đến . Cô mỉm , bình thản :
“Ông bà nội yêu cháu trai, cũng thích sống chung với chú thím. Tiền lương hưu của họ cũng đều góp chi tiêu trong nhà chú. Vì , chú thím trách nhiệm chăm sóc ông bà, hợp lý ?”