Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những chiến sĩ xung quanh thấy liền xúm trêu chọc.
"Tiểu Vương, nhỏ cho !"
"Tụi cũng !"
Tiểu Vương đắc ý nhướng mày: "Tin liên quan đến tất cả trong doanh trại đấy. Thế nào? Nghe hấp dẫn ?"
Cả đám gật đầu lia lịa.
Rồi đột nhiên, lớn: " ! Ha ha ha!"
Tiếng vang lên rộn rã, khiến bầu khí căng thẳng vì cái lạnh và công việc vất vả cũng dịu phần nào.
Lục Trầm thấy , trong lòng cũng thoải mái hơn. đồng thời, càng tò mò hơn.
"Thôi đùa thế đủ , việc nghiêm túc . Trước tám giờ sáng mai xong đấy!"
Mọi giải tán, tiếp tục công việc.
Lục Trầm suy nghĩ một lát, đoán: "Có doanh trại điện ?" Điện cắt cả tuần nay, nếu cấp điện thì đúng là tin vui lớn.
Tiểu Vương lập tức lắc đầu: "Không !"
"Vậy thì chịu, mau ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/970.html.]
Thấy doanh trưởng cho tò mò, Tiểu Vương mới chịu thật: "Vừa nãy nhận điện thoại từ . Thím bảo thuốc trị cước đông lạnh xong xuôi . Không bao lâu nữa, thuốc sẽ gửi đến doanh trại!"
Lời dứt, Lục Trầm khựng , ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng hiện vẻ thể tin nổi.
Vào mùa đông thế , thuốc trị cước đông lạnh cực kỳ khan hiếm. Chính bố cũng từng , nhà máy đủ nguyên liệu để sản xuất, bảo đừng hy vọng quá nhiều…
Lục Trầm ôm quá nhiều hy vọng, vì luôn cố gắng tìm kiếm các phương án khác để khắc phục tình trạng thiếu thuốc. khi tin thuốc trị tê cóng chuẩn , cảm thấy như một gánh nặng lớn trút khỏi vai. Điều nghĩa là các chiến sĩ sẽ còn chịu đựng những cơn đau rát do da nứt nẻ vì giá lạnh nữa.
Anh hiểu rõ cảm giác đó, vì bản cũng tê cóng ở tay chân.
Mộng Vân Thường
Mu bàn tay sưng phồng như chiếc bánh bao, các ngón chân đỏ tấy, chạm là đau nhói, nhưng trong chăn ngứa đến phát điên. Cơn đau ngứa dai dẳng khiến mất ngủ, ảnh hưởng nhỏ đến công việc và huấn luyện ngày hôm .
Được Tiểu Vương báo tin, vẫn dám tin ngay:
“Cậu thật đùa đấy? Chuyện thể mang đùa .”
“Doanh trưởng, nào dám đùa. Tất cả đều là thật! Thím còn dặn khi nào rảnh, nhớ gọi về nhà nữa.”
Nghe , Lục Trầm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Các chiến sĩ xung quanh cũng tin tức, ai nấy đều phấn khởi:
“Vẫn là doanh trưởng của chúng quan tâm em, tự tay lo thuốc trị tê cóng cho !”
“Phải báo tin cho cả doanh trại ngay mới !”
Một hô lớn: “Đồng chí! Doanh trưởng kiếm thuốc trị tê cóng cho chúng ! Mau truyền tin đến đội phía và phía !”