Bước khỏi cổng, hai cha con bắt gặp đám đông đang tụ tập xì xào. Thấy Cố Như Hải và Cố Hiểu Thanh, chào hỏi, ít kẻ tò mò cô bé với ánh mắt đầy hứng thú.
Trước giờ, Cố Hiểu Thanh vốn là đứa trẻ nhút nhát, ít ai trong làng để ý. hai ngày qua, cái tên cô bé bỗng nổi như cồn.
Nghe hai đối đầu với nhà họ Cố, đều do đứa nhỏ thắng thế!
Ai cũng tận mắt xem mặt "tiểu hổ " .
Cố Hiểu Thanh mặc kệ ánh dò xét, kéo tay cha lầm lũi về nhà.
Miễn đòi tiền là , đời nghĩ kệ họ!
Mộng Vân Thường
Kiếp cô nhất quyết vì cái hư danh mà chịu đựng khổ đau nữa.
Nếu cái danh "đanh đá" thể khiến lũ tiểu nhân tránh xa gia đình , cô sẵn sàng một con hung dữ!
Hiền lành đức độ để chịu thiệt , chuyện đó trải qua !
Vừa về đến nhà, mùi thức ăn thơm phức ùa mũi.
Lý Tuyết Mai đang bưng mâm cơm nhà thì thấy hai cha con, liền vui vẻ gọi: "Rửa tay ăn cơm nào!"
Cố Hiểu Anh bê theo rổ bánh mì đen, liếc sắc mặt u ám của cha, băn khoăn: Chẳng lẽ ngay cả Hiểu Thanh cũng đòi tiền?
vẻ mặt hớn hở của em gái, giống từ chối.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ?
Cả nhà bàn ăn.
Cố Hiểu Kiệt đĩa bánh mì đen, thở dài nuốt nỗi thất vọng. Nó món bánh ngon dành để bán, kiếm tiền xây nhà gạch.
Nghĩ đến ngôi nhà mới tương lai, bé cắn miếng bánh đen cũng thấy ngon hơn.
Trẻ con nhà nghèo sớm trưởng thành mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-con-duong-nghich-chuyen-tai-sinh/chuong-36-chuyen-thanh-danh.html.]
Lý Tuyết Mai thấy chồng buồn bã, tưởng đòi tiền, an ủi: "Thôi, coi như tiền mất tật mang . Giờ nghề phụ , chăm chỉ ăn cũng gỡ ."
Cố Như Hải ngơ ngác vợ, hiểu bà đang gì.
Cố Hiểu Thanh khúc khích, lôi xấp tiền trong túi đặt lên bàn:
"Mẹ, ai bảo đòi tiền? Có con tay, chuyện nhỏ như con thỏ!"
Lý Tuyết Mai vui mừng đếm tiền, quả nhiên đủ sáu mươi đồng, ngạc nhiên hỏi: "Đòi mà mặt như đưa đám ? Em tưởng..."
Cố Hiểu Thanh cũng thắc mắc. Từ nãy đến giờ, cha cô cứ ủ rũ như kẻ mất hồn.
Cố Như Hải thở dài, liếc con gái: "Tiền thì đòi , nhưng thanh danh của Hiểu Thanh e rằng... Trên đường về, bàn tán xôn xao, sợ rằng khó lấy chồng."
Lý Tuyết Mai xong cũng chùng mặt. Ở nông thôn, tiếng tăm con gái là thứ quan trọng nhất. Một cô gái mang tiếng đanh đá, khó mà gả nhà tử tế.
Hai vợ chồng gắp cơm đưa lên miệng mà cảm nhận mùi vị.
Cố Hiểu Thanh bật : "Ba lo xa quá! Con thèm để ý mấy kẻ coi trọng cái hư danh !"
"Trước giờ nhà tiếng là hiền lành, nhưng ngoài cái danh đó , ai nể trọng ? Chỉ khi gia đình khá giả, mới thực sự coi trọng . Lúc đó, dù đanh đá cũng khen là đảm đang, lo toan!"
Cô thể tương lai xã hội sẽ đổi, chỉ khéo léo an ủi cha .
Lý Tuyết Mai thấy lòng nhẹ nhõm. Con gái bà đúng là tấm lòng nhân hậu, giống hệt tính cách Cố Như Hải.
lời của Hiểu Thanh khiến bà thêm quyết tâm: Phải ăn khấm khá, cho con cái của hồi môn đầy đủ. Nếu Hiểu Thanh thi đỗ đại học, dù đanh đá cũng là cô gái vàng trong làng!
"Hiểu Thanh đúng!" Bà gật đầu, "Mấy chục năm nay hai vợ chồng giữ tiếng hiền lành, mà lưng vẫn chê là ngu ngốc. Thanh danh đáng giá gì ?"
Cố Như Hải vợ con phân tích, lòng cũng dần thông suốt.
là quá coi trọng cái hư danh vô dụng!
Ông cắn một miếng bánh mì, bỗng thấy vị ngọt thơm lan tỏa.
Có lẽ, cuộc sống mới thực sự bắt đầu từ hôm nay.