Cô hắng giọng: "Mẹ   lấy đồ về đấy! Chẳng lẽ mấy đứa định ngủ ngoài đất bùn ? Mau  đây giúp  mang đồ !"
Ba đứa trẻ  . Chỉ  bé út là bé Cúc, nép  lưng  trai,  dám thò đầu .  đồ đạc  tay Trình Lỵ   quen thuộc, bàn ghế, giường chiếu, chăn đệm...
Cô thực sự   lấy đồ từ nhà ông bà nội về ?
"Không  bà định bỏ  theo gã đàn ông khác ? Rốt cuộc bà đang giở trò gì !"
Trình Lỵ  rõ chúng vẫn còn đề phòng . Nhìn ánh mắt của Đại Cường và Nhị Cường, cứ như thể đang  kẻ thù . Cô thở dài, nguyên chủ rốt cuộc   gì mà khiến bọn trẻ căm ghét đến thế ?
"Đây gọi là lấy gậy ông đập lưng ông,    bẫy bọn họ để lấy  đồ đạc của chúng  đấy! Đã đuổi chúng   thì ít nhất cũng  trả  đồ của chúng  chứ! Tiện thể,  còn lấy  một nửa tiền trợ cấp tử tuất của cha mấy đứa."
Nói xong, cô  ngừng tay, xách đồ  thẳng  trong.
Ba đứa nhóc vẫn  im  động đậy. Cô chỉ đành tự   hết.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Chúng  cô bận rộn dọn dẹp, trải chăn đệm, xếp bàn ghế,    bếp lấy bát đũa.
 khi  bước  bếp, cô liền sững .
Hai cái bếp lò đen sì  hề  nồi niêu.
Không  nồi?
Không  nồi thì lấy gì mà nấu ăn chứ!
Nơi  vốn là căn nhà tranh từng dùng để nhốt tù nhân, từ lâu   còn đồ dùng nhà bếp. Những kẻ  nhốt ở đây  c.h.ế.t hết từ nhiều năm ,  ngờ bây giờ  trở thành chỗ ở của họ.
 trong bếp vẫn còn thoang thoảng mùi khói bếp.
Rõ ràng, ba đứa trẻ   tự nhóm lửa.
Cô hỏi: "Nồi ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-goa-phu-ba-con-chay-bmw/chuong-6.html.]
Nhị Cường  cô đầy khinh miệt: "Bà định nấu ăn ? Lúc đến đây   bà  thấy  ? Ở đây   nồi!"
Một kẻ đến cả nửa cái bánh cũng tranh của em gái, nếu nấu ăn thì chắc chắn cũng chỉ để cho . Nên tất nhiên, nồi cũng chẳng cần.
Thành kiến quá lớn. Trình Lỵ cũng  mong  thể  đổi ngay lập tức. Cô thở dài, chỉ đành từ từ mà .
Đặt bát đũa xuống, cô xoay    ngoài.
Nhị Cường khẽ giật ,  với  trai: "Đại Cường, bà   ."
Đại Cường  lạnh: "Đi  thì càng !"
Ngoài dự đoán của bọn họ, Trình Lỵ  nhanh   , nhưng    tay cô cầm theo một cái nồi. Cái nồi  là cô mượn từ viện Tri Thanh, bởi vì bọn họ hào phóng hơn,  đều là những  trẻ tuổi. Chỉ cần  qua loa rằng  là góa phụ đơn   đuổi  ngoài, cô  nhận  sự đồng cảm và dễ dàng mượn  nồi.
Khi rời khỏi nhà họ Tô, cô  chỉ đến bếp để cho , mà còn lặng lẽ mang  một ít gạo, kê, dầu, muối, xì dầu, giấm. Ngay cả miếng thịt xông khói bà  giấu riêng cũng  cắt một đoạn bằng ngón tay để mang .
Điều   Ngô Thúy Hoa đau lòng  thôi.
Bà   giành  nhưng Trình Lỵ dứt khoát ném trả, chỉ lấy công điểm, khiến bà  tức giận mà  thể  gì.
Cũng chính vì  mà giờ đây, khi nấu ăn, cô   đầy đủ nguyên liệu hơn.
Trước tiên, cô đun sôi nước để rửa sạch thịt xông khói,  đó bỏ  nồi luộc  ba mươi phút, vớt  để dùng . Tiếp đó, cô vo sạch hai bát nhỏ gạo  đổ  nồi nấu cho đến khi  mềm thì chắt lấy nước cơm.
Cô đặt nắp hấp lên ,  đó đổ phần cơm  chắt nước  để hấp thêm mười phút. Tiếp đó, cô xếp thịt xông khói  thái lát mỏng lên một nửa phần cơm và tiếp tục hấp.
Trong lúc chờ đợi, cô rửa sạch rau xanh hái  từ mảnh vườn  cửa nhà họ Tô, thái nhỏ,  đó rắc lên  cơm.
Sau một hai phút hấp nữa, cô đổ  bộ cơm  một cái chậu lớn, thêm xì dầu, muối  trộn đều.
Một bát cơm trộn thịt xông khói đơn giản   thành.