Dù nguyên liệu  hạn, nhưng hương thơm lan tỏa khắp phòng, mùi thịt xông khói hấp dẫn đến mức ba  em nhỏ nước miếng  ngừng. Lần cuối cùng bọn họ  ăn thịt là khi cha còn sống,  đó ông về nhà.
 
Mỗi  cha trở về đều mang theo kẹo bánh ngon cho họ, vì , họ luôn mong chờ cha trở về nhất.
 
 bây giờ, cha sẽ  bao giờ trở về nữa.
 
Bầu  khí trở nên trầm lắng, hai  em Đại Cường và Nhị Cường mắt đỏ hoe.
 
“Còn ngẩn   gì? Mau rửa tay  ăn cơm.”
 
Hai  em sững sờ,  phụ nữ  đang gọi bọn họ ? Cơm  cũng  phần của bọn họ ư? Hay là cô  hạ độc bên trong?
 
 Trình Lỵ  đặt bát cơm nóng hổi lên bàn, cùng với bốn cái bát, ba đôi đũa và một cái thìa.
 
Có vẻ như thực sự  phần của họ.
 
Cô  để ý đến suy nghĩ của hai đứa nhỏ, mà  xổm xuống  mặt bé Cúc Hoa. Điều   cô bé sợ hãi, rụt  , định trốn  lưng  trai.
 
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Đứa bé  chắc chỉ  hai ba tuổi thôi, thế mà nguyên chủ cũng  thể xuống tay , thật đáng ghê tởm!
 
Cô cố gắng  dịu dàng, hạ giọng hỏi: “Cúc Hoa,   ăn thịt ?”
 
Cô bé mở to đôi mắt, rụt rè  cô, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo  trai, hồi lâu mới khẽ gật đầu.
 
Dĩ nhiên là cô bé  ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-goa-phu-ba-con-chay-bmw/chuong-7.html.]
 
“Vậy thì  rửa tay sạch sẽ  , như  ăn thịt mới ngon và   bệnh  nhé!”
 
Vừa , cô  vươn tay , nở nụ  hiền hòa: “Nào,  đưa con  rửa tay, rửa xong là  thể ăn thịt .”
 
Dù thịt hấp dẫn đến , nhưng cô bé vẫn sợ Trình Lỵ hơn. Vừa thấy cô vươn tay, bé  theo phản xạ trốn  lưng  trai.
 
Cô thầm thở dài trong lòng, xem    đổi ấn tượng   chuyện dễ dàng,  từ từ thôi.
 
“Các con đưa em gái  rửa tay rửa mặt , các con cũng  rửa tay nữa. Mẹ  đổ nước ấm  chậu , nhanh  , rửa sạch  ăn cơm.”
 
Bọn trẻ   cô đang định  gì, nhưng đúng là em gái bẩn quá, ngay cả hai  em cũng dính đầy tro đen khi nhóm bếp.
 
Chỉ đến khi  xuống bàn ăn,  mặt mỗi  đều  một bát cơm trắng đầy và vài lát thịt xông khói, bọn trẻ mới tin rằng Trình Lỵ thực sự  để họ ăn.
 
Những hạt cơm trắng tinh,   trộn lẫn với hạt kê  lúa mạch, từng hạt bóng loáng  bao bọc bởi lớp dầu béo của thịt xông khói cùng gia vị, thơm đến mức khiến    nuốt cả lưỡi.
 
 Trình Lỵ   cảm thấy ngon. Cô chỉ ăn qua loa nửa bát  đặt đũa xuống.
 
Cơm  thực sự  ngon lắm,  cứng,  còn lẫn cả vỏ trấu, ăn cứ như mắc  cổ họng. Thịt xông khói thì nhiều mỡ,  vị khói nồng nặc.
 
Đối với một  sành ăn,  cái để lấp đầy bụng  là sự nhượng bộ lớn nhất .
 
Thấy cô đặt đũa xuống, hai  em đang ăn ngấu nghiến cũng khựng , ngẩng đầu  cô. Chỉ  Cúc Hoa là  để ý, vẫn tiếp tục ăn.
 
Cô : “Mẹ ăn no . Ai ăn xong  thì rửa bát. Mẹ  lấy nước.”