Trương Thúy Thúy nheo mắt nhìn kỹ: "Ôi chao, đúng là cậu ấy thật."
Triệu Hoằng Mẫn liếc nhìn Triệu Mẫn Trinh đang ngủ bên cạnh Tạ Quỳnh, cười nói: "Chứ sao, tiệc đầy tháng con gái, chắc chắn nó phải chụp nhiều ảnh làm kỷ niệm."
Trương Thúy Thúy là bạn cũ của Trình Hiến Anh, bình thường hai người gần như đi đâu cũng có nhau, cũng rất quen thuộc với ba đứa con nhà bạn thân. Tính thím ấy cẩn thận hơn Trình Hiến Anh một chút: "Thằng bé này hồi trước đã thích ôm máy ảnh chạy khắp nơi chụp ảnh rồi, không ngờ bao nhiêu năm rồi mà vẫn không thay đổi."
Lý Hà nhẹ thở dài, “Đàn ông có sở thích này cũng tốt, ít ra trong thời gian rảnh có thể chụp ảnh cho bọn trẻ, còn hơn ở nhà chỉ biết uống rượu hút thuốc.”
Hà Hiểu Kiều vội vàng bổ sung: “Thôi thôi, còn phải thêm cả câu cá nữa, một tuần nghỉ một ngày, việc nhà không làm con cái không chăm, cầm cần câu là đi câu cá, cầm ghế nhỏ, ngồi câu cả ngày, lấy phải tên đàn ông thích câu cá thì cũng xong đời.”
Phương Ly cười giơ ngón tay cái lên: "Nói đúng đấy."
Bàn này ngoài mấy đứa trẻ ra đều là phụ nữ đã lập gia đình, có cô dâu mới cưới chưa được bao lâu, có những người đã cưới được hơn mười năm, cũng có bà mẹ chồng đã bắt đầu bế cháu, bần chuyện về gia đình, con cái và chồng, nói mãi không hết.
Trương Thúy Thúy là người lớn tuổi nhất ở bàn này, nói thêm vài câu: "Đàn ông ấy mà, cần quản vẫn phải quản, không được nuông chiều quá, chiều hư rồi sau này khổ vẫn là mình."
Triệu Hoằng Mẫn gật đầu: "Đúng là đạo lý ấy."
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn từ từ bước vào: "Lên món đây ạ."
Trương Thúy Thúy liếc nhìn Tạ Quỳnh, rồi khẽ nói với mọi người: "Mọi người đừng khách sáo, ăn nhiều vào."
Ngoài đại sảnh, Triệu Duy Thành cũng đã vào chỗ ngồi, vị trí đương nhiên được sắp xếp bên cạnh Tạ Khánh Bình. Đoàn Bân bên cạnh bưng chén rượu gọi anh: "Duy Thành, hôm nay là ngày vui, cậu là con rể thế nào cũng phải kính ba vợ một chén chứ."
Triệu Duy Thành thoải mái đứng dậy, thái độ cung kính kính rượu Tạ Khánh Bình: "Ba, cảm ơn ba năm xưa đã đồng ý gả Tiểu Quỳnh cho con. Con đảm bảo sau này nhất định sẽ đối xử tốt với mẹ con cô ấy, tuyệt đối không để hai mẹ con cô ấy phải chịu một chút khổ nào."
Tạ Khánh Bình hài lòng gật đầu, cũng nâng chén rượu lên: "Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-han-the-kieu-phu/chuong-78.html.]
Triệu Duy Thành hạ ly xuống thấp hơn nửa tấc chạm ly, “Ly rượu này kính ba, chúc ba sức khỏe dồi dào, mọi điều thuận lợi, con cạn trước, ba cứ tùy ý.”
Nói xong, ngửa đầu uống cạn sạch.
Sự thẳng thắn trực tiếp như vậy ngược lại khiến đám người Đoàn Bân đang chờ hùa theo trêu chọc anh cảm thấy ngại ngùng, chỉ có thể khen: "Thằng nhóc này được đấy."
Tạ Khánh Bình uống hai ngụm rượu, nói với anh: "Ngồi xuống đi, ăn đi."
Triệu Duy Thành ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu gắp thức ăn, nhưng cũng không yên tĩnh được lâu, tiếp theo khó tránh khỏi phải uống thêm vài ly nữa.
Bữa tiệc đầy tháng ngày càng náo nhiệt.
Mỗi bước mỗi xa
Khi thế hệ thứ hai của công nhân mỏ dầu dần trưởng thành, nhu cầu tổ chức tiệc cưới và tiệc đầy tháng tại nhà ăn quốc doanh hàng năm cũng tăng lên. Để đáp ứng những nhu cầu này, đại sảnh ở tầng một đã đặc biệt làm một cổng vòm giả đẹp mắt để ngăn cách khách đến dự tiệc cưới và những khách vãng lai khác, trông cũng đẹp mắt và trang trọng hơn.
Bên cạnh cổng vòm có một chiếc bàn nhỏ, có hai người ngồi ghi lại tên khách đến và số tiền mừng.
Cánh cửa này cũng khiến Đàm Mỹ Hoa không thể dễ dàng lẻn vào hội trường tiệc mừng.
Cô ta luôn để mắt đến động tĩnh bên này, chờ cơ hội hành động, chỉ cần hai người phụ trách ghi chép tiền mừng rời đi. Để không bị nhân viên phục vụ đuổi, Đàm Mỹ Hoa đành nghiến răng gọi thêm một đĩa lạc rang, một tay chống cằm nhìn về phía hội trường tiệc mừng, tay kia bốc lạc bỏ vào miệng.
Cô ta đợi mãi đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được hai người ghi chép rời đi. Đàm Mỹ Hoa ăn hết mấy hạt lạc rang cuối cùng trong đĩa, thong thả đứng dậy, nhân lúc nhân viên phục vụ đang dọn dẹp không để ý đến cô ta, cô ta chạy nhanh vài bước lẻn vào hội trường.
Tiệc mừng gần kết thúc, có vài vị khách vội vã đã đứng dậy chuẩn bị ra về, cũng có người vội đi vệ sinh, không ai để ý trong hội trường từ lúc nào có thêm một người. Đàm Mỹ Hoa liếc mắt không thấy Tạ Khánh Bình đâu, ngay cả chị gái Đàm Diễm Hoa cũng không thấy. Để không bị người khác phát hiện ra điều bất thường, cô ta nhanh trí tìm một bàn ăn khách đã về gần hết, kéo ghế ra bình tĩnh ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống, cô ta liếc thấy trên bàn ăn vẫn còn mấy đĩa thức ăn chưa ăn hết: cá kho, cải trắng đậu phụ hầm miến, gà xé phay, canh thịt viên đậu Hà Lan, còn có mấy đĩa đã ăn sạch không còn nhìn ra món gì.
Oa, đồ ăn phong phú quá! Mỏ dầu Bình Nguyên quả nhiên có tiền, thế này mà còn ăn thừa!