Giống như nghĩ tới một ngày đứa con trai thể dùng hai chữ tri kỷ để hình dung.
Hai vợ chồng già nhanh phát hiện khía cạnh tri kỷ của con trai bọn họ bàn cơm.
Anh đưa tay lên giả vờ ho khan, liếc thấy dì Điên đang tới, sang chuyện khác: "Cơm chín , chuyện gì cơm nước xong xuôi ."
Chu Nghiêm Phong: ...
Lục Mạn Mạn bên cầm lấy đũa, lập tức gắp đồ ăn bỏ trong chén cô, vẻ như đều là món mà Lục Mạn Mạn bình thường thích ăn.
Hai vợ chồng già cùng về phía Chu Nghiêm Phong.
Hơn nữa, hai một biểu hiện đây là chuyện bình thường, thì động tác tự nhiên, thật giống như đây là việc dĩ nhiên.
Hai vợ chồng quan sát nãy giờ: ...
Có vẻ như đúng là tri kỷ.
Lục Mạn Mạn ăn cơm xong, lấy khăn tay cúi đầu lau miệng cho cô. Kết quả, trơ mắt thấy cháu gái phớt lờ hai vợ chồng già, đó vui vẻ hét lớn một tiếng thím, nhanh chóng lao đến bên Lục Mạn Mạn, nhào trong n.g.ự.c cô.
Đặc biệt là khi Chu Bỉnh và Chu Chi Chi trở về ban đêm.
Hai vợ chồng già lâu gặp cháu trai, cháu gái, cha Chu Nghiêm Phong kích động, cúi duỗi hai cánh tay, chờ cháu gái nhỏ gọi ông nội, khi cô bé chạy tới, ông sẽ bế cô bé và nhấc bổng cô bé lên.
Hai vợ chồng hoài nghỉ lúc bọn họ ghép nhầm cặp, đây mới hẳn là một đôi trời sinh.
"Thím ơi thím ơi, thím cuối cùng cũng về, Chi Chi nhớ thím ái"
Chu Nghiêm Phong : "Cô gần đây bận, thời gian để trở về."
Vẫn là trực giác cha Chu Nghiêm Phong nhạy bén, cháu gái thím cuối cùng cũng trở về, đầu nhỏ giọng hỏi Chu Bỉnh: "Thím của con về nhà ?"
Ông, bà nội một nữa:...
Chillllllll girl !
Chu Bỉnh ngược là tiên đến chào hỏi ông bà nội, nhưng chào hỏi, sang Lục Mạn Mạn, trong mắt ánh lên tia sáng.
Chu Bỉnh đổ mồ hôi: "Thím của con..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-my-nhan-non-na-ga-cho-quan-nhan-mang-theo-nhai-con/113.html.]
Hai vợ chồng bơ: ...
Cha Chu Nghiêm Phong ồ một tiếng như điều suy nghĩ.
Buổi tối đến lúc nghỉ ngơi, Lục Mạn Mạn với tư cách là bà chủ sắp xếp cho hai ông bà ngủ tại phòng ở lâu một, đó định lên lâu ngủ, Chu Nghiêm Phong đang ở bàn ăn cầm ly uống nước thấy Lục Mạn Mạn ngang qua, môi rời khỏi ly, nghiêng đầu : "Em đừng khóa cửa."
Lục Mạn Mạn: "2?"
Chu Nghiêm Phong bổ sung: "Cha xuất là lính trinh sát, cha để ý."
Lục Mạn Mạn sững sờ: "Ý là buổi tối cha từng tuổi ngủ còn thể chạy lên lâu chúng ngủ chung phòng hả?"
Chu Nghiêm Phong: "Có thể."
Lục Mạn Mạn chỉ cảm thấy buồn , nhưng thấy một cách nghiêm túc giống như đang đùa, bèn nhếch mày : "Tùy ."
Cô từ xuống quan sát , nở nụ : "Dù ngủ với ai đều an hơn ngủ cùng chẳng ."
Chu Nghiêm Phong châm biếm nhạt nhòa trong giọng điệu của cô nhói đau, tại chỗ cũ bóng hình xinh đó một mực thờ ơ giãm đạp bậc thềm của câu thang tay vịn lên, đáy mắt là cay đắng thể xua tan.
Ông cụ và bà cụ cho đến khi về phòng ngủ vẫn choáng váng.
Sau một hồi lâu bà cụ mới : " thấy hình như bọn họ thật sự đằm thắm..."
Ông cụ: "Còn hơn thế."
Tiếp theo đến thời kỳ đó, khác kiến nghị bọn họ ly hôn vạch rõ ranh giới, ông hiểu, hai sống hết nửa đời, sinh con đẻ cái nâng đỡ lẫn , dựa điều gì ly thì ly, vứt bỏ bèn vứt bỏ, huống hồ nhớ năm xưa bà còn là đối tượng đoàn kết của ông ...
Người nhà bọn họ đối đãi tình cảm xác thực vô cùng nghiêm túc thâm tình, bà cụ và ông cụ chính là ví dụ rõ nét, năm xưa gia đình bà cụ cũng là tư sản khắp đường phố, ông cụ cưỡi con ngựa đỏ thẫm thành, ánh mắt đầu tiên thì thấy cô gái xinh giữa dòng hoan nghênh ở hai bên, động lòng , một lòng nhận định đó là của đứa con tương lai, vì cưới về nhà, thể dùng hết cách theo đuổi , chế tạo đủ loại cơ hội để hai gặp mặt thì nữa, một đàn ông thô kệch học quan tâm khác, vì thể đạt tới trình độ văn hóa của , còn thứ nhất chạy lớp học tập cố gắng học hỏi kiến thức văn hóa.
Nói hối hận chi bằng là thương xót, cho nên ông cụ bận xong công việc thì gấp rút vê nhà, về tới nhà giành việc giặt giũ nấu cơm, chỉ cần là điểm thể chu đáo chú ý đến vợ thì nhất định sẽ khiến bà thất vọng.
Hối hận bà theo ông thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, hối hận một tiểu thư yêu kiêu như bà còn học nấu cơm việc nhà, hối hận khiến đôi tay trắng nõn của bà mài nốt chai.
Sau đó cuối cùng ông cũng khiến cảm động, lấy vê, ngược hối hận .
Năm đầu tiên vợ mang bầu, cấp điêu ông ngoài học tập hai năm, bày công khai cho ông lên chức, ông bác bỏ bằng một câu , vợ m.a.n.g t.h.a.i đẻ con, chông như ông kề cạnh chẳng đàn ông.
Quả thật như keo như sơn, tình đầu ý hợp.