Thập Niên 80: Mỹ Nhân Ốm Yếu Đòi Ly Hôn, Quân Nhân Mạnh Nhất Nổi Giận - Chương 21 – Hiểu Hay Không Quy Củ
Cập nhật lúc: 2025-05-26 17:37:10
Lượt xem: 137
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghiêm Tử Khanh dứt lời,
Lục Thái Bình tuy phục, nhưng cũng thể phản bác .
Trình độ hiểu của , tự nhiên thể so sánh với hậu nhân nhà họ Nghiêm.
Chỉ là trăm triệu ngờ, con dấu xem nhẹ thể Nghiêm Tử Khanh định giá tới một ngàn hai trăm đồng.
nghĩ kỹ hơn, con dấu vốn do Hoàng đế Càn Long chế tác, còn là một trong những con dấu yêu thích nhất của ông, chất liệu cao cấp, chạm khắc tinh xảo sinh động, nếu để thêm một thời gian nữa, khả năng sẽ bán giá còn cao hơn.
Nghĩ đến đó,
Lục Thái Bình liền cảm thấy hối hận.
Giá như sớm thế, rước Nghiêm Tử Khanh đến giám định, chỉ cần bỏ năm trăm đồng, thể mua từ tay Chúc Tuệ Tuệ, còn Lục lão gia tử khen ngợi là trân trọng cháu dâu, bản thì kiếm khoản chênh lệch — chẳng là chuyện vẹn cả đôi đường?
giờ đây, khi Chúc Tuệ Tuệ rõ giá trị thật sự của con dấu, dùng năm trăm đồng để mua là điều thể — rõ ràng là đang nhặt món hời lớn, Lục lão gia tử chắc chắn sẽ cho phép.
Mà bảo Lục Thái Bình từ bỏ món đồ , càng cam lòng.
Ruột gan rối loạn, Lục Thái Bình suy nghĩ quanh quẩn, đó ánh mắt chợt lóe, mở miệng:
“Tuệ Tuệ là cháu dâu , lúc đều là tại mắt mù, giá trị thực sự của con dấu , khiến Tuệ Tuệ khác chê. Việc là của , tiểu thúc mà chu đáo. Nếu , sẽ bồi thường bằng cách mua con dấu , trả một ngàn năm trăm đồng.”
Cao hơn giá của Nghiêm Tử Khanh tận ba trăm đồng.
Lời thì hợp tình hợp lý, nhưng cái tâm tham lam bên trong thì lộ rõ như ban ngày.
Người đều hiểu rõ ý đồ của , mấy trai trong nhà họ Lục khỏi nhíu mày, cảm thấy hành động của quá mức vì lợi ích mắt, khiến cảm giác , nhưng nhất thời cũng thể rõ sai ở .
Việc bọn họ quyền quyết định.
Tất cả đều phụ thuộc ý kiến của Chúc Tuệ Tuệ.
Vạn nhất cô bán với giá cao nhất, mà bọn họ can thiệp, chẳng là tự rước lấy phiền toái .
Chúc Tuệ Tuệ thực giữ con dấu cũng chẳng tác dụng gì, dù quý giá đến , với cô thì nó chẳng khác nào cục đá.
Ban đầu cô bán cho Nghiêm Tử Khanh là vì rõ giá trị thật sự của nó, hiện giờ xác định dị năng phân biệt vật phẩm của , con dấu thể bán , tiền thu đủ để cô mua một ngôi nhà nhỏ, đưa cả nhà dọn đến sống cùng .
Tuy nhiên, dù ham tiền, cô vẫn bán cho Lục Thái Bình.
Suy tính kỹ càng,
Chúc Tuệ Tuệ liền giả bộ kinh ngạc, Lục Thái Bình hỏi: “Tiểu thúc, thể như chứ?”
Lời khiến Lục Thái Bình sửng sốt, mắng oan rõ đầu đuôi, đương nhiên là tức giận, nhưng nhớ đến con dấu trong tay Chúc Tuệ Tuệ, đành nuốt giận bụng, hỏi: “Tuệ Tuệ, ngươi ý gì? Ta gì sai ?”
“Tiểu thúc cũng ngành ? Sao hiểu quy củ trong giới đồ chơi văn hóa chứ?”
Chúc Tuệ Tuệ chỉ tay con dấu vẫn còn tay Nghiêm Tử Khanh, tiếp tục :
“Nghiêm đồng chí đang xem xét món đồ, còn buông tay , theo quy tắc trong giới, tuyệt đối thể tranh giành mua tình huống như . Đây gọi là đoạt sở ái, phá vỡ quy củ. Chỉ kẻ hiểu nghề mới như . Theo lý mà , tiểu thúc nên phạm sai lầm chứ?”
Nghiêm Tử Khanh khẽ nhướng mày.
Không ngờ cô gái trẻ tuổi như hiểu rõ quy tắc trong giới cổ vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-my-nhan-om-yeu-doi-ly-hon-quan-nhan-manh-nhat-noi-gian/chuong-21-hieu-hay-khong-quy-cu.html.]
Lúc , Lục lão gia tử cũng gật đầu, trầm giọng : “Tuệ Tuệ đúng, quả thật quy củ , ai cũng hiểu rõ trong lòng. Thái Bình, ngươi tăng giá mua như , chẳng khác nào tự chuốc lấy tiếng chê.”
Lời ,
khuôn mặt Lục Thái Bình lập tức tái mét.
Hắn tất nhiên rõ quy tắc , nhưng đây là nhà , nghĩ rằng với phận trưởng bối, chút quan hệ thiết với Chúc Tuệ Tuệ, thêm việc sẵn sàng trả giá cao hơn, lẽ sẽ ai lên tiếng. Huống hồ ở đây đa phần đều am hiểu ngành .
Còn Nghiêm Tử Khanh, dù là khách quý đến dự tiệc, nhưng cũng chỉ là ngoài, tiện cô ng khai áp đặt.
Phiêu Vũ Miên Miên
Kết quả bây giờ như .
Nghiêm Tử Khanh im lặng , nhưng Chúc Tuệ Tuệ bắt đầu giảng giải quy củ.
Rồi đến cả Lục lão gia tử cũng lên tiếng phê bình, Lục Thái Bình còn thể gì nữa? Hắn chỉ thể cắn răng, miễn cưỡng nở nụ : “Là sai , chỉ là bồi thường cho Tuệ Tuệ thôi, nhất thời quên mất quy củ.”
Chúc Tuệ Tuệ cũng cố chấp nhắc , gật đầu : “Tiểu thúc rốt cuộc vẫn thương , lúc còn giành mua đơn hàng cùng Tuyết Kha cho , chỉ tiếc Tuyết Kha và tứ thẩm đoạt mất .”
Những lời thành cô ng khiến Ngô Tú Chi và Lục Tuyết Kha tức đến sắp phun máu.
các cô thể gì, chỉ thể miễn cưỡng đáp .
Chúc Tuệ Tuệ phát hiện , hóa giao tiếp với những coi trọng thể diện đơn giản: chỉ cần vài câu dễ , đẩy cái về phía họ, thì họ sẽ thể phản bác, dù thiệt thòi cũng đành chịu — chính là c.h.ế.t vì sĩ diện.
Mà lợi cuối cùng chính là cô , vài câu dễ , cô cũng chẳng mất mát gì.
Nếu thể bán cho Lục Thái Bình, Chúc Tuệ Tuệ cảm thấy tìm mua khác cũng phiền phức. Con dấu nhờ Nghiêm Tử Khanh mà rõ lai lịch, giữ lâu trong tay cũng tiện, bằng đổi lấy một tiền, còn thể bán cho Nghiêm Tử Khanh một cái ân tình, còn cần nhờ vả .
Nghĩ thông suốt,
Chúc Tuệ Tuệ sang Nghiêm Tử Khanh, mỉm : “Ta chỉ là thường, hiểu mấy thứ liên quan đến con dấu, ban đầu thấy chim nhỏ đó điêu khắc khá xinh nên mua về, ngờ lai lịch lớn như . Giữ ở trong tay cũng như cục đá, nếu nghiêm đồng chí ngươi thích, tranh đoạt với ngươi nữa.”
Ban đầu Nghiêm Tử Khanh tưởng Chúc Tuệ Tuệ sẽ bán, bởi vì lúc cô từng từ chối khéo léo, dù trả một vạn đồng cũng bán.
Thực tế, nếu trả một vạn đồng thì cũng thể, đến nhà họ Nghiêm đồng ý , mà bản con dấu hiện giờ chắc chắn hồi vốn , ít nhất tích trữ nhiều năm, đợi gặp mua phù hợp mới thể sinh lời. Nếu vội vàng bán như , thể dùng một vạn đồng phát triển nhiều tiền hơn.
Một ngàn hai trăm đồng là mức giá cao .
Nghiêm Tử Khanh cảm thấy chiếm tiện nghi của Chúc Tuệ Tuệ, gật đầu : “Hôm nay đến vội, mang nhiều tiền, ngày mai sẽ đưa tiền tới cho ngươi.”
“Không cần ,” Chúc Tuệ Tuệ nghĩ ngợi một chút, đáp , “Để và Thanh Oánh tự đến cửa tiệm tìm ngươi , đỡ cho ngươi một chuyến. Vừa cũng từng ghé thăm Nhã Trân Trai, cũng nhân cơ hội mở rộng tầm mắt một chút.”
Phía bên cạnh, Lục Thanh Oánh lập tức sáng mắt lên, hận thể chạy lên ôm chầm lấy tẩu tẩu nhà .
Nghiêm Tử Khanh gật đầu, đó đưa con dấu.
Chúc Tuệ Tuệ cảm thấy cầm con dấu tay thật bất an, nếu cứ giữ , khó bảo đảm Lục Thái Bình sẽ sinh lòng tham, bởi vì hiện giờ vẫn giao dịch nào tất.
Nếu cô “ mất” con dấu, càng phiền phức.
Nghĩ như , cô liền : “Con dấu cứ để ở chỗ ngươi , cũng khỏi mang về.”
Nghe xong,
Nghiêm Tử Khanh liếc cô một cái, ban đầu còn tưởng cô hiểu chuyện, ai ngờ cô tùy tiện như , gần như lo lắng sẽ đổi một món giả cho cô .
cũng gì thêm, chỉ lặng lẽ cất con dấu trở túi.
Ánh mắt Vưu Dung, từ đầu đến cuối hé răng, lóe lên một tia kỳ dị, đó cúi đầu.