Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 1.1
Cập nhật lúc: 2025-06-06 07:44:55
Lượt xem: 293
Chương 001: “Phúc Sinh, tay em đau…”
Tạ Tiểu Ngọc tối qua khi đi ngủ đã đặt báo thức lúc sáu giờ sáng, nhưng chuông báo không kêu, cô bị người ta lay dậy.
Người phụ nữ trung niên đối diện, gò má cao, tự xưng là Vương Hỉ Nương, đang mặc cả với cô: “Người đàn ông cô mang đến là một thằng ngốc, bán vào hầm than đen cũng không được mấy đồng, cùng lắm cho cô hai mươi tệ.”
Tạ Tiểu Ngọc suýt nữa buột miệng nói:【Không được, Phúc Sinh khỏe lắm, một người làm bằng ba người, thêm mười tệ nữa.】
Phúc Sinh?
Hầm than đen?
Cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến vậy, giống hệt giấc mơ mà cô thường xuyên gặp.
Tạ Tiểu Ngọc lớn lên dưới lá cờ đỏ, được hun đúc bởi giá trị quan đúng đắn của thế kỷ hai mốt, sao có thể làm chuyện buôn bán người.
Cô lập tức bịt miệng lại, nuốt câu nói kia vào.
Nhìn kỹ lại cặp nam nữ trước mặt, trang phục là của những năm bảy mươi, tám mươi, tượng đất trong ngôi miếu đổ nát đã hư hỏng, chắc là bị đập phá trong thời kỳ bài trừ mê tín phong kiến.
Người đàn ông hói đầu đứng sau lưng Vương Hỉ Nương nhìn Tạ Tiểu Ngọc mà thấy mắt sáng rực.
Cô gái này da trắng, mặt xinh xắn, hắn sống từng ấy năm, chưa từng thấy cô nào mềm mại xinh đẹp đến thế.
Gã hói nảy sinh tà niệm, thì thầm vài câu bên tai Vương Hỉ Nương, giọng rất nhỏ, theo lý mà nói, Tạ Tiểu Ngọc không thể nghe được họ đang bàn gì.
Nhưng cô lại biết rõ: họ đang tính toán lừa cô đi theo luôn một thể, bán Phúc Sinh vào hầm than làm khổ sai, còn cô thì đem bán vào núi cho mấy lão đàn ông ế vợ.
Tạ Tiểu Ngọc cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Dù gì từ khi có trí nhớ, cô vẫn luôn lặp đi lặp lại một giấc mơ giống như phim truyền hình nhiều tập.
Trong mơ, dường như là cuộc đời của cô ở một không gian khác.
Nhưng giấc mơ hôm nay lại có chút khác lạ, bởi vì câu thoại vốn nên là cô nói: “Thêm mười tệ nữa”, vậy mà cô lại khống chế được, không thốt ra thành lời.
Đoạn mở đầu của giấc mơ này, là Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh vào thành phố để đăng ký kết hôn.
Nhưng chỉ sau một khung hình, cô lại đang thương lượng giá cả với bọn buôn người, định bán Phúc Sinh vào hầm than đen, bởi vì cô không muốn kết hôn với một tên ngốc, cô chỉ muốn trở về thành phố.
Sau đó, cô cũng phải nhận lấy báo ứng.
Bị bọn buôn người tham lam bán vào sâu trong núi, gả cho một lão đàn ông ế vợ.
Đêm hôm đó, lão già bị cô đá cho tàn phế, mất luôn khả năng làm đàn ông.
Còn cô thì bị đánh gãy chân.
Mãi đến ba năm sau, Phúc Sinh mới tìm được cô, đưa cô đến cục dân chính đăng ký kết hôn.
Sau khi kết hôn, Phúc Sinh rất lạnh nhạt với cô, cả ngày chẳng nói được mấy câu.
Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy, Phúc Sinh đang trả thù cô, vì năm đó cô từng tìm bọn buôn người để bán anh ta đi.
Thế nhưng, Tạ Tiểu Ngọc hoàn toàn không nhớ mình đã làm sao mà tìm được bọn buôn người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/1-1.html.]
Trong ký ức của cô, mọi thứ nhảy từ lúc cùng Phúc Sinh đi đăng ký kết hôn, sang cảnh bị bọn buôn người trói lại.
Đoạn ký ức ở giữa hoàn toàn trống rỗng.
Trong giấc mơ cũng vậy, không hề có đoạn ký ức bị thiếu kia.
Tạ Tiểu Ngọc khẳng định, cô chưa từng nghĩ đến chuyện bán Phúc Sinh.
Cô không làm chuyện đó, tuyệt đối không.
Vài năm sau đó, Tạ Tiểu Ngọc mới dần dần hiểu ra, thật ra Phúc Sinh là người đối xử với cô tốt nhất, yêu thương cô đến tận xương tủy.
Chỉ là Phúc Sinh mắc chứng rối loạn giao tiếp.
Anh có thiên phú rất cao, khả năng học tập vượt trội, nhưng lại không biết cách giao tiếp, cũng không biết cách thể hiện tình cảm.
Hơn nữa, Phúc Sinh là người xuyên từ thời cổ đại tới.
Trong giấc mơ này, Tạ Tiểu Ngọc rất rõ ràng: Phúc Sinh vốn là trẻ mồ côi ở thời cổ đại, bị sư phụ nhặt về và huấn luyện thành tử sĩ.
Người cổ đại không biết anh bị rối loạn giao tiếp, nên ai cũng mắng anh là quái vật.
Chỉ là... sao giấc mơ này vẫn chưa kết thúc chứ?
---
Tạ Tiểu Ngọc quyết định phải kiểm chứng xem hiện tại là mơ hay thực.
Cô vung cánh tay trắng nõn mảnh mai, tát mạnh vào gương mặt chua ngoa độc địa đầy ác ý đối diện.
“Chát!”
Tiếng bạt tai giòn tan khiến Vương Hỉ Nương vừa thẹn vừa giận.
Vương Hỉ Nương lập tức đồng ý với chủ ý của gã hói đầu – bán một người cũng là bán, bán hai người cũng thế, huống chi cô gái nhỏ trắng trẻo xinh xắn này còn đáng giá hơn tên ngốc kia.
Bà ta ra lệnh cho gã hói: “Bịt miệng nó lại, trói lại cho tao!”
Dây thừng thô ráp siết đau cổ tay trắng ngần mảnh mai của Tạ Tiểu Ngọc.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cơn đau và cảm giác nguy hiểm khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.
Cô bừng tỉnh nhận ra – lần này không phải là mơ.
Nếu theo đúng diễn biến trong giấc mơ, chẳng mấy chốc cô sẽ bị Vương Hỉ Nương làm cho mê man rồi lừa đi mất.
Còn gã hói sẽ đi lừa Phúc Sinh.
Phúc Sinh không thấy Tạ Tiểu Ngọc đâu, liền đánh cho gã hói một trận.
Sau đó, Phúc Sinh phối hợp cùng công an, mất ba năm trời mới tìm ra được cô.
Tạ Tiểu Ngọc lúc này đã xác định đây là hiện thực, đầu óc tỉnh táo, nắm rõ toàn bộ tình tiết trong giấc mơ, biết rõ Phúc Sinh đang ở bên ngoài ngôi miếu đổ nát.
Cô lập tức hét lên: “Phúc Sinh, cứu em với!”