Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 1.2

Cập nhật lúc: 2025-06-06 07:46:36
Lượt xem: 375

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phúc Sinh mắc chứng rối loạn giao tiếp, tức là tự kỷ.

 

Nhưng đồng thời anh cũng là người mắc hội chứng bác học – có thiên phú cực kỳ cao trong lĩnh vực học tập.

 

Ở thời đại của anh, quá trình huấn luyện vô cùng gian khổ.

 

Anh chỉ nói chuyện với sư phụ mình, không giao tiếp với bất kỳ ai, bị người khác gọi là quái vật.

 

Hiện tại là cuối thập niên bảy mươi, vẫn chưa có mấy ai hiểu gì về hội chứng bác học.

 

Chỉ biết rằng tên ngốc Phúc Sinh sau khi đập đầu thì càng trở nên ngu ngốc, dữ tợn hơn.

 

Sau khi Tạ Tiểu Ngọc vừa hét lên cầu cứu Phúc Sinh ngoài cửa, thì Vương Hỉ Nương và gã hói đầu lập tức bị đá nhỏ bay tới nện trúng huyệt thái dương, ngất xỉu tại chỗ.

 

Lực đạo vừa khéo – bất tỉnh nhưng vẫn còn thở.

 

Phúc Sinh phá cửa sổ mà vào, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tạ Tiểu Ngọc, không nói một lời.

 

Anh nghe thấy động tĩnh bên trong, nhưng vì chứng tự kỷ, anh không biết nên làm gì.

 

Từ nhỏ, Phúc Sinh đã được huấn luyện phải tuyệt đối nghe lệnh, không có mệnh lệnh thì không được hành động.

 

Tạ Tiểu Ngọc bảo anh chờ bên ngoài, thì anh chỉ có thể chờ, cho đến khi nghe thấy tiếng cô cầu cứu – anh lập tức ra tay.

 

Tạ Tiểu Ngọc trong những giấc mơ lặp đi lặp lại đó, từng nhiều lần hét vào mặt chính mình:

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Phúc Sinh không cố tình lạnh nhạt với mày đâu! Anh ấy bị rối loạn giao tiếp, không biết cách biểu đạt mà thôi!”

 

Tạ Tiểu Ngọc rất thích Phúc Sinh trong giấc mơ.

 

Cô từng nghĩ, nếu giấc mơ đó thành sự thật, cô nhất định sẽ đối xử thật tốt với Phúc Sinh, sẽ không gọi anh là quái vật, mà sẽ nói với anh rằng – anh là đứa trẻ đến từ vì sao.

 

Hai tay của Tạ Tiểu Ngọc vẫn còn bị trói, cô dùng trán nhẵn mịn dụi nhẹ vào chiếc cằm lạnh lùng của Phúc Sinh, xác nhận xem người trước mặt có phải thật sự tồn tại.

 

Phúc Sinh nghiến chặt răng, cơ cằm căng cứng.

 

Tạ Tiểu Ngọc biết, Phúc Sinh không quen bị người khác chạm vào, anh đang gồng mình chịu đựng.

 

Trong mơ cũng thế, mỗi lần cô muốn ôm lấy Phúc Sinh, anh luôn cứng đờ người.

 

Đến khi cô buông ra, anh mới vội vã trốn đi.

 

Lúc đó cô trong mơ cứ tưởng Phúc Sinh ghét cô chạm vào.

 

Nhưng thực ra, Phúc Sinh chỉ là... đang ngại thôi.

 

Tạ Tiểu Ngọc như đang trong cơn mộng.

 

Cô đã từ thế kỷ hai mốt, trọng sinh vào chính kiếp sống trong giấc mơ kia – nơi có người cô yêu thích nhất: Phúc Sinh.

 

Phúc Sinh còn thật hơn trong mơ.

 

Cô có thể chạm vào anh – sống mũi cao thẳng, ánh mắt lạnh lùng kiên nghị, sao lại có người đẹp đến vậy chứ.

 

Tạ Tiểu Ngọc đưa đôi tay bị dây thừng siết đỏ hồng lên trước mặt anh, mũi cay cay:

 

“Phúc Sinh, tay em đau...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/1-2.html.]

 

---

 

Tay trái của Diệp Phúc Sinh giấu sau lưng, tay phải buông thõng bên người, các khớp ngón tay thon dài lúc thì siết chặt, lúc lại buông lỏng, rồi lại nắm chặt lần nữa.

 

Anh nhíu mày, rồi lại nhíu mày sâu hơn, như thể đang đấu tranh nội tâm.

 

Sau đó, anh cúi xuống cởi dây thừng trên cổ tay Tạ Tiểu Ngọc.

 

Dây buộc là loại thắt nút chết, không thể tháo ra nếu không có tiếp xúc đầu ngón tay.

 

Gỡ xong dây, Phúc Sinh lập tức lùi lại một bước, hai tay đều giấu ra sau lưng, bàn tay khép lại, khớp ngón tay siết chặt.

 

“Đi.”

 

Giọng nói của Phúc Sinh trong trẻo nhưng lạnh lùng, không hề mang theo cảm xúc.

 

Anh dường như không biết tức giận, không biết vui vẻ, thậm chí chẳng biết cười là gì.

 

Nhíu mày có lẽ là cách biểu đạt cảm xúc hiếm hoi của anh.

 

Tạ Tiểu Ngọc giờ đã không còn là cô gái trong mơ không nhìn rõ sự thật nữa.

 

Cô biết rõ những khổ đau Phúc Sinh từng trải ở thời cổ đại, cũng hiểu rõ những oan ức anh phải chịu sau khi xuyên đến đây.

 

Cô gọi anh lại, chỉ vào hai kẻ buôn người đang nằm dưới đất:

 

“Phúc Sinh, hai kẻ này là người xấu. Chúng ta đưa họ đến công an.”

 

Phúc Sinh có vẻ không hiểu lời cô nói.

 

Tạ Tiểu Ngọc liền giải thích: “Công an chính là nha môn chuyên bắt kẻ xấu. Hai người này buôn bán người, là kẻ ác.”

 

Phúc Sinh một tay xách bổng gã hói lên.

 

Anh khỏe đến kinh người – gã đàn ông to xác kia trong tay anh nhẹ bẫng như không có trọng lượng.

 

Phúc Sinh chỉ tay vào người phụ nữ đang nằm dưới đất, rồi lại chỉ vào Tạ Tiểu Ngọc: “Của em.”

 

Tạ Tiểu Ngọc – người luôn là khán giả chứng kiến cuộc đời của Phúc Sinh qua giấc mơ – hiểu anh còn hơn cả sư phụ nuôi dạy anh.

 

Tất nhiên cô hiểu ý anh.

 

Phúc Sinh cho rằng nam nữ khác biệt, anh không thể động vào người phụ nữ kia.

 

Ý của anh là: để Tạ Tiểu Ngọc mang Vương Hỉ Nương theo.

 

Tạ Tiểu Ngọc không thể vác nổi Vương Hỉ Nương.

 

Cô đành lấy sợi dây thừng lúc nãy từng trói mình, trói chắc bà ta lại.

 

Cơ thể của cô ở kiếp này đúng là yếu ớt thật – chỉ trói một người mà lòng bàn tay đã bị dây thừng chà đến đỏ ửng.

 

Phúc Sinh xách gã hói đi phía trước, bước chân nhanh đến mức Tạ Tiểu Ngọc không theo kịp.

 

“Phúc Sinh, đợi em với! Hơn nữa... nha môn ở hướng ngược lại mà!”

 

Phúc Sinh dừng lại, rồi xoay người, nhìn Tạ Tiểu Ngọc.

Loading...