Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 10.2
Cập nhật lúc: 2025-06-06 07:56:43
Lượt xem: 355
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Tiểu Ngọc uống xong bát nước đường đỏ long nhãn, bụng ấm lên nên dễ chịu hơn một chút. Cô đã dùng hết băng vệ sinh, liền nhờ chị dâu cả họ Diệp đến điểm tập trung của trí thức trẻ, mượn mấy miếng từ chỗ của Lưu Vân.
Phụ nữ trong thôn phần lớn vẫn dùng đai kinh nguyệt, Tạ Tiểu Ngọc không quen dùng loại đó. Các cô gái ở điểm trí thức trẻ mỗi tháng đều phải lên huyện mua băng vệ sinh, món này không thể tiết kiệm được.
Chị dâu cả giúp cô đi mượn, không lâu sau thì Lưu Vân đến, lấy từ trong túi ra một gói băng vệ sinh đưa cho cô. Tạ Tiểu Ngọc nhận lấy rồi nói:
“Chị Lưu, em đưa chị tiền, mấy hôm nữa chị đi huyện thì giúp em mua thêm hai gói nữa nhé. Gần đây em không dám ra ngoài huyện.”
Lần trước Lương Thiên Đông nói Lương Phù sẽ đến huyện, tuy không chắc chắn, nhưng Tạ Tiểu Ngọc không dám liều. Nhỡ đâu đúng lúc chạm mặt, cô có thể bị Lương Phù đánh ngất rồi bắt đi. Trong lòng cô là nghĩ đã thấy sợ.
Lưu Vân thở dài, Tạ Tiểu Ngọc bị một kẻ thần kinh như Lương Phù đeo bám, đúng là xui xẻo.
Hôm cãi nhau ở ngoài đồng đó, sau khi tan làm, Lương Thiên Đông than thở nói rằng do Tạ Tiểu Ngọc mà đội trưởng đội ba đã chuyển cô ta sang đội một nghiêm khắc hơn, khiến cô ta không còn thời gian lười biếng.
Lưu Vân được phân vào đội ba nên cũng nghe đội viên kể lại chuyện xảy ra. Là Lương Thiên Đông trước tiên xúi giục Tạ Tiểu Ngọc ly hôn, không thể trách người ta được.
Lưu Vân sau một ngày làm việc cũng rất mệt mỏi, nhưng so ra vẫn dễ chịu hơn Lương Thiên Đông. Đội trưởng đội ba là người tử tế, với các trí thức trẻ như họ thì nhắm một mắt mở một mắt. Làm việc ở đội ba thoải mái hơn đội một nhiều. Cô khuyên Lương Thiên Đông:
"Nhà cô cũng có chút quan hệ, lo mà sớm làm hồ sơ bệnh lui về thành phố đi. Tôi thấy Tiểu Ngọc sẽ không ly hôn đâu, bảo người nhà cô đừng mong nữa, khổ làm gì chứ."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lương Thiên Đông nói, nhà họ Lương là do anh họ cô ta làm chủ, anh họ không chịu giúp làm thủ tục, cô ta cũng không về được.
Ai, mấy chuyện rắc rối giữa các trí thức trẻ, cô cũng không khuyên nổi nữa, ai lo chuyện nấy thôi.
Lưu Vân nhận lấy tiền của Tạ Tiểu Ngọc rồi nói: "Đúng lúc mấy ngày tới chị sẽ lên huyện, em còn thiếu gì nữa không?"
“Nếu có thì mang giúp em ít gia vị nhé, em muốn nấu món ngon cho Phúc Sinh nhà em ăn.”
Không có gia vị, dù tay nghề tốt mấy thì món ăn cũng kém đi một phần.
Lưu Vân cười nói: "Em thật sự định sống cả đời với Phúc Sinh đấy à?"
Lưu Vân còn tưởng Tạ Tiểu Ngọc chỉ là mượn Phúc Sinh để tránh né Lương Phù. Ở điểm trí thức trẻ hai năm trời, Tạ Tiểu Ngọc lười xuống bếp, toàn nộp tiền và tem phiếu rồi ăn chung với nhóm trí thức, thà rửa bát chứ không chịu nấu cơm. Vậy mà về nhà họ Diệp, cô đã nấu hai bữa ngon lành: một bữa cơm thịt kho, một bữa tiệc cá, thơm đến mức cả điểm trí thức trẻ đều ngửi thấy.
"Đương nhiên rồi, sau này em còn phải cùng Phúc Sinh lên thành phố nữa cơ." Chỉ cần cố thêm chút nữa, thi đại học khôi phục, cải cách mở cửa, thì tương lai sẽ rộng mở hơn nhiều.
Lưu Vân tưởng Tạ Tiểu Ngọc nói là đưa Phúc Sinh về nhà mẹ đẻ, mà không biết nhà mẹ đẻ của cô có chấp nhận chàng rể tính cách kỳ lạ này không. Ai...
Lưu Vân thấy Tạ Tiểu Ngọc đang viết danh sách gia vị, cười mắng cô hoang phí: “Nhà em đến mười miệng ăn, Phúc Sinh ăn một miếng em cũng phải nấu mười phần, có bao nhiêu tiền cũng chẳng đủ tiêu như thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/10-2.html.]
Tạ Tiểu Ngọc lắng nghe bên ngoài không có ai, hạ giọng nói: “Em định bàn với mẹ chồng chuyện phân ra ở riêng, ra riêng rồi thì em mới có thể chăm Phúc Sinh béo lên một chút.”
“Chuyện mẹ chồng em đồng ý còn dễ, hai ông anh và chị dâu chắc chắn không chịu đâu.”
Phúc Sinh làm việc gấp đôi người thường, nhà chị dâu hai còn hai thằng con trai, nhà chị dâu cả có một đứa con gái, bụng lại còn đang bầu nữa, không phân ra thì hai ông anh được lợi.
Trong làng, cha mẹ còn sống thì hiếm ai phân nhà riêng. Lưu Vân nói: “Em muốn phân nhà, e là không dễ đâu.”
Tạ Tiểu Ngọc nghĩ bụng, mẹ chồng miệng tuy ghê nhưng thật ra lại thiên vị Phúc Sinh, chắc bà ấy sẽ đồng ý thôi.
“Không sao, em cứ nói thử xem mẹ chồng phản ứng thế nào.”
Buổi tối, Phúc Sinh lại bưng sang một bát nước đường đỏ long nhãn, gọi Tạ Tiểu Ngọc uống hết.
“Chị dâu nấu đó.”
Tạ Tiểu Ngọc đã đỡ hơn nhiều, đường đỏ và long nhãn quý lắm, là phần chị dâu để dành cho lúc ở cữ. Tạ Tiểu Ngọc dự định đợi bố mẹ gửi phiếu đường tới, sẽ mua nửa cân đường đỏ tặng lại chị dâu để trả nghĩa.
Đã nấu rồi thì không nên lãng phí, cô cũng rất thích uống loại nước đường đỏ ngọt ngào này. Uống xong, cô nói với Phúc Sinh:
“Phúc Sinh, anh nói với chị dâu là em đỡ đau rồi, bảo chị ấy đừng nấu nước đường nữa.”
Phúc Sinh bưng bát không đi ra ngoài. Tối đến, khi đi ngủ, anh nhớ tới lời chị dâu dặn là phải đắp ấm tay chân cho Tiểu Ngọc. Phúc Sinh không thích bị người khác chạm vào, anh cũng tuyệt đối sẽ không chủ động chạm vào người khác, nhất là phụ nữ.
Nhưng Tiểu Ngọc thì khác, hôm nay cô đau đến mức anh tưởng cô sẽ c.h.ế.t vì đau.
Phúc Sinh đặt đôi bàn chân lạnh toát của Tạ Tiểu Ngọc vào giữa hai chân rắn chắc của mình, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô trong bàn tay to ấm áp.
Tạ Tiểu Ngọc ngạc nhiên vô cùng, Phúc Sinh để cô chạm vào người, lại còn là anh chủ động nữa, đây đúng là một bước tiến lớn! Trên người Phúc Sinh thật sự rất ấm, tay chân cô nhanh chóng ấm lên, ngủ cũng rất ngon giấc.
Khi ngủ say, cô lại bước vào giấc mơ của Phúc Sinh. Trong giấc mơ ấy là cảnh Phúc Sinh vừa mới xuyên đến đây, lúc đang gánh nước thì phát hiện Vương Nhị Lại đang bò rạp trên cửa sổ sau bếp nhà thím Liêu, lén nhìn phụ nữ tắm.
Tạ Tiểu Ngọc nghiến răng tức giận, tên Vương Nhị Lại đúng là đồ cặn bã. Phúc Sinh nhặt một cục đá ném vỡ đầu hắn, khiến hắn phải đến trạm y tế băng bó, vậy mà Phúc Sinh lại bị thím Liêu hiểu nhầm là tên lưu manh rình trộm tắm.
Thời gian lại chuyển, đến cảnh sắp xảy ra: thím Liêu vì chuyện con trâu, vì chuyện không được Phúc Sinh làm con rể, liền đến công xã tố cáo Phúc Sinh là lưu manh. Con gái bà ấy cũng không đứng ra giải thích. Tạ Tiểu Ngọc tức đến phát run.
Cô giận quá mà tỉnh giấc, bật dậy đi gõ cửa phòng mẹ chồng Cao Phân:
“Mẹ ơi, con có chuyện gấp muốn nói với mẹ!”