Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 19.1

Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:16:51
Lượt xem: 256

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 019: Cha ruột của Phúc Sinh là ai?

 

Phúc Sinh hỏi thẳng Lương Phù đối diện: “Diệp Nhất?”

 

Lương Phù không phủ nhận. Đây không phải nơi thích hợp để giải quyết chuyện này, anh ta nói: “Tìm chỗ khác đi, vẫn theo cách cũ, ai thắng thì ở lại, kẻ thua phải rời khỏi huyện Thanh Hà này, mãi mãi không được quay lại, thế nào?”

 

Phúc Sinh nhíu mày. Anh sẽ không rời khỏi nơi có Tiểu Ngọc, không phải vì sợ thua, mà bởi vì Tiểu Ngọc không đáng bị đem ra làm điều kiện cá cược.

 

Diệp Nhất là kẻ không c.h.ế.t không thôi, nhưng anh ta cũng là kẻ giữ lời. Vậy thì cứ theo quy tắc cũ đấu một trận, để anh ta mãi mãi không thể đặt chân vào huyện Thanh Hà. Trước kỳ thi đại học, Tiểu Ngọc sẽ không còn phải lo lắng nữa.

 

Chỉ trong vài giây suy nghĩ, Phúc Sinh gật đầu: “Được.”

 

Huyện Thanh Hà lưng tựa núi, trước mặt là sông, muốn tìm một chỗ không có người rất dễ. Chỉ cần đi sâu vào núi, dù có đánh nhau long trời lở đất cũng không ai biết.

 

Phúc Sinh bảo Tiểu Ngọc chờ anh ở hợp tác xã. Ở đây người đông, cho dù Lương Phù có dẫn theo người cũng không dám trắng trợn ra tay cướp người giữa ban ngày.

 

Anh xin Tiểu Ngọc tem đường và tiền, đi vào mua hai lạng kẹo Đại Bạch Thố, đặt vào tay Tạ Tiểu Ngọc: “Kẹo ăn hết rồi, trước đó, anh sẽ… quay về.”

 

Tạ Tiểu Ngọc ngẩng mặt nhìn, Phúc Sinh vẫn là vẻ mặt bình tĩnh như mọi khi. Có những lời không cần nói, cô cũng hiểu.

 

“Em sẽ đợi anh quay về.”

 

“Ừ.” Lần đầu tiên, Phúc Sinh giơ tay xoa nhẹ mái tóc đen mượt của cô.

 

Phúc Sinh đi rồi, Tạ Tiểu Ngọc bóc một viên Đại Bạch Thố cho vào miệng, thơm ngọt mềm dẻo. Cô bán hàng trong quầy cúi đầu trên quầy hàng, ghen tỵ nói: “Người yêu cô chiều cô cứ như đang dỗ trẻ con ấy.”

 

Tạ Tiểu Ngọc mỉm cười với cô ấy, rồi vào khen ngợi đôi câu, nhờ vậy thuận lợi mua được vở và đồ dùng học tập để chuẩn bị cho buổi học ngày mai. Cô cất hết vào túi vải đeo chéo màu xanh bộ đội, rồi ra ngoài tiếp tục tắm nắng.

 

Cuộc nói chuyện giữa Phúc Sinh và Lương Phù đúng là kỳ lạ. Hai người nói chuyện đánh nhau như thể đang ăn cơm uống nước, vậy chắc chắn họ đã từng đấu rất nhiều lần trước đây.

 

Chắc chắn là họ không thể từng tỉ thí với nhau ở thời đại này, hôm nay mới là lần đầu họ gặp mặt. Phúc Sinh gọi Lương Phù là “Diệp Nhất”, mà Lương Phù cũng không phủ nhận. Có lẽ là do một số thói quen nhỏ, thần thái, giọng điệu... khiến Phúc Sinh nhận ra anh ta. Lương Phù và Phúc Sinh đến từ cùng một nơi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/19-1.html.]

Tương tự, Lương Phù cũng nhận ra Phúc Sinh. Tạ Tiểu Ngọc là người từ thế kỷ 21 xuyên về làm chính mình ở kiếp này, còn Phúc Sinh là người trọng sinh từ cổ đại. Như vậy: “Diệp Nhất” cũng là người trọng sinh từ cổ đại. Tức là cả ba người bọn họ đều mang theo ký ức của hai đời.

 

Lương Phù có lẽ đã đến thế giới này sớm hơn cô và Phúc Sinh. Cô là vì lên cơn đau tim, c.h.ế.t trong mơ rồi trọng sinh về kiếp này. Phúc Sinh thì bị sư phụ dùng kiếm đ.â.m xuyên tim rồi trọng sinh. Còn Diệp Nhất thì sao? Anh ta c.h.ế.t như thế nào? Trọng sinh về đây từ khi nào?

 

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy Lương Phù tuy trước đây đã khiến người khác khó chịu, nhưng vẫn chưa đến mức khiến cô rợn người. Mà từ ba năm trước, anh bắt đầu trở nên ngày càng biến thái, càng lúc càng giống cha anh ta.

 

Người ngoài đều cho rằng cha của Lương Phù là người chồng tốt, vì vợ c.h.ế.t mà thủ tiết không tái hôn. Nhưng rất ít người biết, cha của Lương Phù là một kẻ điên. Năm đó, Lương Phù vừa tròn mười tám tuổi thì bị cha đánh trọng thương, sau đó ông ta thay quần áo đã nhăn và dính m.á.u rồi bỏ đi.

 

Tạ Tiểu Ngọc đúng lúc đi ngang cổng nhà họ, cô vốn rất nhạy mùi, vừa ngửi thấy mùi m.á.u tanh, lại thấy cổng trong lẫn cổng ngoài đều mở toang, nên mới bước vào xem thử.

 

Lúc ấy Lương Phù đã chảy rất nhiều máu, trông vô cùng thảm hại. Cả hai đều lớn lên trong khu nhà tập thể của nhà máy, cũng chẳng có thâm thù đại hận gì. Khi đó Tạ Tiểu Ngọc mới mười lăm tuổi, vì động lòng trắc ẩn mà đưa cho anh hộp cơm thịt kho vừa mua từ nhà hàng quốc doanh.

 

Tạ Tiểu Ngọc từng định tìm người đưa anh đến bệnh viện, nhưng Lương Phù không chịu đi. Anh ta còn nói nếu chuyện Lương Thiện đánh mình bị lộ ra ngoài, Lương Thiện sẽ bị xử phạt, nhà họ Lương mất chỗ đứng vì không còn vị trí của Lương Thiện, cả gia tộc sẽ từ mây cao rơi xuống bùn đen, còn anh sẽ thành chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh. Trước khi anh đủ mạnh để thay thế Lương Thiện, anh sẽ nhẫn nhịn.

 

Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy Lương Phù cũng điên giống cha mình. Nhà họ Lương điên bên trong, bên ngoài lại tỏ ra tử tế, còn Lương Phù thì hung hãn không chút che giấu.

 

Từ sau hôm đó, Lương Phù càng lúc càng tàn nhẫn. Ông ngoại anh ta là lãnh đạo nhà máy cơ khí, Lương Phù vào nhà máy làm việc, còn trẻ mà đã được làm quản lý. Ai không phục thì hôm sau liền bị anh chỉnh đến mức không dám hé răng.

 

Tạ Tiểu Ngọc nghe nói những người trong nhà máy phản đối Lương Phù thăng chức đều bị đánh đến sợ không dám nói lời nào, còn nói là tự mình té ngã. Cô biết đó đều là do Lương Phù làm, từ đó không nói chuyện với anh ta nữa, gặp trên đường cũng quay mặt bỏ đi.

 

Khi Tạ Tiểu Ngọc vừa tròn mười sáu tuổi, Lương Phù đến nhà họ Tạ cầu hôn, muốn đính hôn với cô. Tạ Tiểu Ngọc đã hơn nửa năm không gặp anh ta, phát hiện khí chất của anh thay đổi rất nhiều, trở nên khó đoán và nguy hiểm hơn.

 

Tạ Tiểu Ngọc vốn không thích anh ta, đến gặp còn không muốn, là chị dâu ra mặt từ chối Lương Phù.

 

Chị dâu nói: “Lương Phù, vì một bát cơm thịt kho mà anh đòi cưới Tiểu Ngọc nhà chúng tôi, như vậy là quá đáng rồi. Nếu hôm đó là một người khác đang đói và bị thương, Tiểu Ngọc cũng sẽ cho người đó ăn. Chỉ là hôm đó người đó tình cờ là anh. Nếu anh thật lòng cảm kích, thì càng không nên ép Tiểu Ngọc đính hôn. Ép buộc không mang lại hạnh phúc, đúng không?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Lương Phù về nhà rồi liền lan truyền lời đe dọa khắp nhà máy: Ở thành phố Vân, ai dám cưới Tạ Tiểu Ngọc thì cứ chờ mà tan cửa nát nhà. Ai nấy đều sợ anh. Ở thành phố Vân, ngoài nhà họ Lương ra, Tạ Tiểu Ngọc không thể nào tìm được chồng.

 

Anh trai và chị dâu tức điên người. Cả nhà bàn bạc một lúc, quyết định để Tạ Tiểu Ngọc đi xuống nông thôn trong đêm. Trước khi đi, cô còn nói với anh chị: cho dù cô có lấy một người ngốc ở nông thôn, cũng nhất định sẽ không gả cho Lương Phù.

 

Tạ Tiểu Ngọc lại bóc thêm một viên kẹo Đại Bạch Thố. Lần này Lương Phù đến huyện Thanh Hà, nếu cô mơ thấy từ đêm hôm trước thì chắc chắn đã tránh đi rồi. Nhưng lại không hề có giấc mơ nào báo trước, chẳng lẽ đây là việc bắt buộc phải đối mặt?

 

Không có mơ báo trước, vậy chắc Phúc Sinh sẽ không sao… phải không?

Loading...