Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 20.3
Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:19:36
Lượt xem: 217
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Tạ Tiểu Ngọc ra về, bà Chu cho vào giỏ rau mười quả trứng gà, nói là do gà nhà bà đẻ, không được từ chối.
Cô cầm giỏ trứng về nhà, vào trong phòng thấy Phúc Sinh vẫn đang đọc sách, cô cũng ôn tập một lúc rồi đứng dậy nấu bữa tối. Ăn xong, cô tắm rửa rồi lên giường ngủ trước, còn Phúc Sinh tắm xong lại tiếp tục đọc sách, đến tận hơn một giờ đêm, Tạ Tiểu Ngọc tỉnh giấc vẫn thấy anh đọc.
“Phúc Sinh, đi ngủ đi.” Tạ Tiểu Ngọc dụi mắt nói.
Phúc Sinh đã đọc tới cuốn thứ ba, nói: “Xem xong quyển này rồi đi ngủ.”
Chiếc giường kê sát bàn học, Tạ Tiểu Ngọc khoác tay anh, lắc lắc: “Học không phải một ngày là xong được đâu, phải ngủ cho đủ giấc chứ.”
Phúc Sinh đứng dậy, đẩy cô nằm lại trong chăn: “Đừng làm phiền, lát nữa thôi.”
Tạ Tiểu Ngọc bất lực, nghĩ thầm chắc giờ này ở điểm thanh niên trí thức cũng còn sáng đèn, mấy người đều thức học suốt đêm đến sáng, hồi cô thi đại học cũng thường học đến nửa đêm.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy Phúc Sinh đang chẻ củi trong sân. Ở quê, Phúc Sinh cũng thích chẻ củi để giải tỏa căng thẳng. Tạ Tiểu Ngọc dậy thấy bữa sáng trong bếp đã chuẩn bị xong, rất đơn giản, một nồi cháo trắng, hai quả trứng vịt muối đã luộc, một đĩa dưa món.
Ăn sáng, cô hỏi: “Phúc Sinh, hôm qua anh đọc nhiều sách lịch sử vậy, anh nhớ được bao nhiêu?”
Phúc Sinh nghĩ một lúc: “Chín phần mười.”
“Thế nhớ được bao lâu?”
Trí nhớ của Phúc Sinh vốn tốt, lại được rèn luyện nghiêm khắc ở cổ đại nhiều năm. Thời gian nhớ còn tùy thuộc vào tình trạng ôn luyện. Nếu không ôn tập lại, một năm anh vẫn nhớ được tám phần mười. Còn nếu ôn đi ôn lại vài lần, có thể nhớ được vài năm không quên.
Giải thích phức tạp quá, Phúc Sinh cúi đầu ăn cơm không nói gì. Tạ Tiểu Ngọc đoán chắc tới kỳ thi đại học anh sẽ không quên, bởi giữa chừng còn phải ôn tập lại.
Ăn sáng xong là đi học, mỗi người mang theo một chiếc ba lô màu xanh quân đội. Ai cũng dùng loại ba lô này, kể cả người đi làm, vì thời này đây là kiểu ba lô thịnh hành và hợp thời nhất.
Tạ Tiểu Ngọc tìm được lớp mình. Trường Trung học Vân Thành mới mở lại, lớp 11A2 có 46 học sinh. Cô hỏi Phúc Sinh muốn ngồi đâu, ánh mắt anh nhìn về hàng cuối, vì anh không quen có người ngồi sau lưng.
Nhưng nếu Tiểu Ngọc ngồi hàng cuối, tầm nhìn sẽ bị che khuất, nên Phúc Sinh để cô chọn chỗ.
Tạ Tiểu Ngọc chỉ tay vào hàng đầu bên phải sát tường, nói: “Chúng ta ngồi góc bên đó được không?”
Ít nhất thì có bức tường dựa vào, ngồi dựa tường sẽ giúp Phúc Sinh cảm thấy an toàn hơn.
Phúc Sinh gật đầu. Tiểu Ngọc đến sớm, trước tiên giữ hai chỗ đầu hàng bên phải. Các bạn cùng lớp đều dễ tính, lại thêm Tiểu Ngọc không tranh giành chỗ ngồi đẹp nhất, nên không ai vì vị trí ngồi mà cãi cọ.
Giáo viên ở trường cũng thiếu, hiệu trưởng Trần kiêm dạy môn Ngữ văn và Lịch sử lớp họ. Buổi sáng có giáo viên chủ nhiệm khác đến thay họp lớp, vì hiệu trưởng Trần phải lên thành phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/20-3.html.]
Nhà thuê của Tiểu Ngọc nằm ngay cổng trường, trưa cô về nhà ăn. Gặp hiệu trưởng ngoài cổng, thấy mặt ông u ám, tức giận, cô vội hỏi: “Hiệu trưởng Trần, thầy sao vậy ạ?”
“Ôi, đừng nói nữa.” Hiệu trưởng Trần đáp: “Thầy ra nhà sách Tân Hoa ở thành phố xếp hàng từ khi trời chưa sáng. Vừa chen vào thì thấy toàn bộ tài liệu ôn thi mới phát hành đã bị vét sạch.”
Ông còn gọi điện trước, nhờ bạn bè ở nhà sách giữ lại một quyển 《Đại số 1》 tái bản. Nhà sách Tân Hoa thành phố chỉ nhận được vài quyển, căn bản không thể giữ lại cho ông được.
Tạ Tiểu Ngọc chỉ biết an ủi vài câu. Khi cô cùng Phúc Sinh ăn xong bữa trưa quay lại, thấy hiệu trưởng Trần vẫn đứng ở cổng trường, mặt đã từ u ám chuyển sang tươi sáng, thấy cô đến, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
“Tiểu Ngọc, trò đến đúng lúc rồi, có một bưu phẩm gửi cho trò, do một tài xế xe khách từ bến xe gửi đến, đang để ở phòng bảo vệ.”
Tạ Tiểu Ngọc vội cảm ơn, đó là bộ tài liệu ôn thi mà chị dâu cô mua ở thành phố Vân gửi về. Vì sợ gửi bưu điện chậm, chị dâu còn nhờ tài xế quen ở bến xe đem theo xe khách đưa về nên chỉ nửa ngày đã đến.
Lúc người giao bưu phẩm đến, Tạ Tiểu Ngọc lại không có nhà, hiệu trưởng Trần còn đứng ngoài cổng khá bực dọc. Người giao đồ đã đưa cho hiệu trưởng, nhờ chuyển tận tay cho học sinh Tạ Tiểu Ngọc, nói rằng trong gói hàng toàn tài liệu ôn thi, đặc biệt có một cuốn 《Đại số 1》 trong bộ 《Tự học Toán Lý Hóa》 do nhà in tăng ca in lại, rất khan hiếm, gia đình em Tạ cực kỳ khó khăn mới mua được một cuốn.
Hiệu trưởng Trần vui mừng khôn xiết, nói sẽ trực tiếp giao bưu phẩm cho Tạ Tiểu Ngọc, khiến tài xế yên tâm rồi mới ra về. Ông hiểu rõ tầm quan trọng của những tài liệu này, ông lên thành phố cũng không mua được!
Gia đình Tạ Tiểu Ngọc ở thành phố tỉnh lỵ cũng phải xếp hàng rất lâu mới mua được.
Tạ Tiểu Ngọc định mang bưu phẩm về nhà mới mở ra, thì hiệu trưởng Trần đã đưa cho cô một cây kéo: “Học trò Tạ, mau mở ra xem thử bên trong có những tài liệu ôn thi gì nhé?”
Đây là giờ nghỉ trưa, lẽ ra các bạn học sinh đều đang ôn tập trong lớp, không biết ai là người nói trước, rằng nhà Tạ Tiểu Ngọc gửi cho cô tài liệu ôn thi, khiến mọi người chạy ra đứng ngoài phòng bảo vệ, nhìn chằm chằm vào đó với ánh mắt háo hức.
Tạ Tiểu Ngọc mở gói hàng ra, bên trong có cuốn 《Đại số 1》 tái bản, hiệu trưởng Trần xúc động đến mức nói: “Tiểu Ngọc, trò bây giờ là học sinh lớp 11, thời gian có phần thoải mái hơn các bạn thi đại học năm nay. Nhà trường sẽ bàn với trò chuyện này, thầy sẽ cho người sao chép bộ tài liệu này, vài ngày sau sẽ trả lại cho trò, trò thấy thế nào?”
Những bạn học sinh đứng ngoài cũng vui mừng không kém, nhất là các bạn lớp 12 dự định thi đại học năm nay, có thêm tài liệu ôn thi là có thêm hy vọng, ai cũng nhìn Tạ Tiểu Ngọc đầy kỳ vọng.
Tạ Tiểu Ngọc từng trải qua kỳ thi đại học một lần, biết rõ đây là tài liệu dành cho Phúc Sinh đọc. Phúc Sinh còn cần học lại kiến thức trung học, sắp tới anh sẽ ôn địa lý, chính trị, ngữ văn, rồi mới đến toán.
Cô muốn giúp Phúc Sinh lấy được cảm tình của mọi người, dù sao con gái lớn nhà Thím Liêu đang làm việc trong căn tin trường, bí mật nói xấu Phúc Sinh cũng không ít.
Cô nói: “Thực ra những tài liệu này gửi cho Phúc Sinh, em muốn hỏi ý kiến anh ấy đã.”
Hiệu trưởng Trần và các bạn học sinh chuẩn bị thi đại học chăm chú nhìn Diệp Phúc Sinh: “Học trò Diệp...”
Phúc Sinh: ... Anh chưa bao giờ được nhiều người chú ý đến như vậy. Trong đó còn có cả thầy cô, là những thầy cô lớn tuổi, rất được kính trọng. Học sinh trung học mà được đưa về thời cổ đại thì ai cũng là cử nhân trở lên, có chút địa vị, có thể làm thầy dạy mở mang kiến thức, gặp quan huyện cũng không phải quỳ lạy.
Tiểu Ngọc để anh quyết định, Phúc Sinh nói: “Được.”