Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 21.4
Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:22:05
Lượt xem: 200
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng chủ nhật, Cao Phân đi vào nhà kính hái một đống rau tươi. Hiệu trưởng đích thân đến tận nhà thăm hỏi khiến bà như ăn được viên thuốc an thần. Rau được chất đầy một bao tải lớn bằng vải dù, bà bảo Tạ Tiểu Ngọc mang một phần đến tặng cho bà giáo Chu.
Rồi dặn thêm: “Tuần sau tụi con đừng quay về nữa, mẹ bảo anh cả con đem rau và lương thực lên cho, tụi con ở trên huyện tập trung ôn thi cho tốt.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tạ Tiểu Ngọc đồng ý. Đến thị trấn, cô mang một rổ rau đến biếu Chu Lan Hoa. Sau đó là những ngày ôn luyện căng thẳng.
Tuần thứ hai là Diệp Kim Sơn lên huyện mang rau cho cô và Phúc Sinh. Đến tuần thứ ba, Lưu Tú Hảo sốt ruột đến mức không chịu nổi, liền nói với Diệp Ngân Sơn: “Tuần trước anh cả đi đưa rau và gạo cho Phúc Sinh rồi, tuần này anh phải đi!”
Diệp Ngân Sơn đáp: “Là mẹ bảo anh cả đi mà.”
Lưu Tú Hảo gắt: “Anh ngốc vừa thôi, Phúc Sinh mà đậu đại học, sau này chính là người thành phố rồi. Giờ mà không tranh thủ tạo quan hệ, chẳng phải để anh cả và chị dâu ôm hết cái ơn này à?”
Diệp Ngân Sơn cố nén giận: “Ba anh em chúng tôi vốn dĩ rất hòa thuận, tất cả là do em gây ra. Chẳng phải chính em đòi phân nhà sao? Cũng chính em nói Phúc Sinh chắc chắn không thi đậu, không muốn bỏ tiền nuôi nó học. Giờ có mặt mũi thì tự đi nói với mẹ, xem mẹ có mắng em không!”
Lưu Tú Hảo tức đến mức không chịu nổi, tự mình đến tìm mẹ chồng, nói rằng anh cả còn phải chăm vợ và con nhỏ, để cô lên huyện mang rau cho Phúc Sinh.
Cao Phấn không vui nói: “Giờ mới muốn dựa vào thì trước đó đi đâu? Tụi nó ôn thi căng thẳng lắm, đừng đến làm phiền. Tuần này để tôi đi đưa lương thực.”
Ngày 11 tháng 12, hơn năm triệu sĩ tử trên cả nước bước vào kỳ thi đại học. Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh được nghỉ hai ngày. Chưa đầy một tháng sau lại đến kỳ thi cuối kỳ, thành tích của Phúc Sinh tiến bộ vượt bậc, tổng điểm đã lọt vào top ba của lớp, khiến giáo viên chấm bài đều phải kinh ngạc – sự tiến bộ này đúng là phi thường.
Trước khi nghỉ Tết, hiệu trưởng Trần gọi Phúc Sinh và Tiểu Ngọc đến nói chuyện, nói rằng Phúc Sinh tiến bộ quá nhanh, còn Tiểu Ngọc thì vốn có nền tảng vững chắc: “Đợi sang học kỳ mới, hai em chuyển lên lớp 12 cuối cấp, chuẩn bị thi đại học vào mùa hè năm sau.”
Hiệu trưởng chưa kịp đề xuất, thì Tạ Tiểu Ngọc cũng đã định nói ra. Cô không ngờ Phúc Sinh tiến bộ nhanh đến vậy. Nếu không nhảy lớp, hè năm sau mới học lớp 12, thì phải đến năm sau nữa mới thi đại học. Với đà tiến bộ của Phúc Sinh hiện tại, hoàn toàn có thể tham gia kỳ thi năm 1978!
Sau khi thống nhất, đợi qua Tết Nguyên đán sẽ vào học lớp 12A, kỳ thi đại học tháng 7 năm 1978 vẫn còn nửa năm nữa – hoàn toàn đủ thời gian chuẩn bị.
Trước kỳ nghỉ, có mấy phóng viên của tòa soạn đến trường, họ đi khắp nơi phỏng vấn về tình hình thi đại học được khôi phục trong năm nay. Huyện Thanh Hà là vùng đất có truyền thống hiếu học, trong lịch sử từng xuất hiện hàng chục trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, cho nên điểm đến cuối cùng của họ là trường trung học Văn Thành.
Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh vừa ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, thì tình cờ gặp mấy phóng viên này. Trong số đó, có một phóng viên trung niên nhìn thấy Phúc Sinh thì như bị dọa sợ, hoảng hốt nói: “Cậu… cậu là…”
Phúc Sinh lạnh nhạt liếc mắt nhìn một cái, người này như thể quen biết anh. Nhưng dù ở cổ đại hay thời đại này, anh chắc chắn chưa từng gặp người này.
Phúc Sinh thấy người này không có ác ý, liền quay đầu, không để tâm đến nữa.
Tạ Tiểu Ngọc nghiêng đầu hỏi: “Chú ơi, chú thấy Phúc Sinh giống người quen của chú à?”
Người đó vội vàng lắc đầu: “Trong mắt cậu ấy có sát khí, chú bị dọa sợ rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/21-4.html.]
Tạ Tiểu Ngọc nhịn không được bật cười: “Phúc Sinh đâu có hung dữ, các bạn trong trường đều rất thích anh ấy đấy.”
Phúc Sinh tiến bộ vượt bậc như vậy, rất nhiều người muốn hỏi anh bí quyết học tập. Nhưng Phúc Sinh không thích nói chuyện, mà phương pháp học của anh vốn là dựa vào thiên phú cộng với sự nỗ lực hơn người – cũng không phải điều có thể dễ dàng truyền dạy.
Phúc Sinh đem giấy trắng cắt ra, ai đến thì đưa cho một tờ. Trên giấy chỉ viết mấy chữ đơn giản nhưng là sự thật: 【Chuyên tâm, cần cù】.
Tạ Tiểu Ngọc sẽ thay anh giải thích, nói rằng khi Phúc Sinh học bài thì trong mắt chỉ có kiến thức trong sách. Còn cô thì tổng kết ra một vài phương pháp học tập và chia sẻ cho mọi người.
Vì vậy Phúc Sinh và Tiểu Ngọc rất được yêu quý trong trường.
Hiệu trưởng Trần đi tới bắt tay: “Phóng viên Hàn, cuối cùng cũng đợi được các anh, mời vào, mời vào.”
Hàn Nguyên Tông nói ông muốn đến phỏng vấn xem, ở huyện Thanh Hà – nơi có bề dày văn hóa và lịch sử – trong năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, liệu có học sinh nào đặc biệt đáng để đưa tin?
Hiệu trưởng Trần nói: “Huyện Thanh Hà chúng tôi nhân tài xuất chúng, sau kỳ thi đại học vừa rồi, căn cứ theo điểm ước tính, có hai học sinh có khả năng đạt hơn bốn trăm điểm.”
Bốn trăm điểm, có thể tùy ý đăng ký vào bất kỳ trường đại học nào trong cả nước, phóng viên Hàn dùng bút ghi chép lại cuộc trò chuyện, nói: “Huyện Thanh Hà quả không hổ danh là nơi từng sinh ra cả chục trạng nguyên, bảng nhãn.”
“Đúng vậy.” Hiệu trưởng Trần cũng vô cùng tự hào.
Hiệu trưởng Trần nói tiếp: “Lớp 11 có một học sinh tên là Diệp Phúc Sinh, còn lợi hại hơn, khi mới nhập học chỉ có trình độ tiểu học, chỉ dùng một tuần để ôn tập lịch sử mà thi được điểm tuyệt đối!”
“Trí nhớ tốt đến vậy sao?” Hàn Nguyên Tông thán phục.
“Không chỉ có thế, lần thi học kỳ này, từ học sinh đội sổ, tổng điểm của em ấy đã vươn lên nằm trong top ba của lớp.”
Hiệu trưởng Trần nói: “Tôi đã để em ấy theo học lớp 12 để tham gia kỳ thi đại học vào mùa hè năm sau, có khi lại xuất hiện thêm một trạng nguyên cấp thành phố!”
Hàn Nguyên Tông đặt bút xuống, cũng rất kích động: “Vậy có thể phỏng vấn học sinh Diệp Phúc Sinh này được không?”
“Đương nhiên là được rồi, vừa mới ra ngoài đấy.”
Hiệu trưởng nói người vừa đi chính là Phúc Sinh cùng vợ cậu là Tạ Tiểu Ngọc. Bây giờ mới khôi phục kỳ thi đại học, vợ chồng cùng thi đại học cũng không phải chuyện hiếm, thậm chí còn có người đã có con rồi mới đi thi đại học, ví dụ như vậy rất nhiều.
Hiệu trưởng Trần nói: “Chắc còn chưa đi xa, tôi cho người gọi họ quay lại.”
Hàn Nguyên Tông vội nói: “Chúng tôi muốn đến tận nhà Diệp Phúc Sinh để phỏng vấn, muốn xem gia đình như thế nào lại có thể nuôi dạy ra học sinh xuất sắc như vậy.”