Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 22.1

Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:26:29
Lượt xem: 212

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 022: Ông họ đến rồi

 

Hàn Nguyên Tông muốn đến nhà Diệp Phúc Sinh phỏng vấn, bởi vì gương mặt cậu ấy quá giống một người.

 

Hiệu trưởng Trần nói có thể, đến lúc đó ông sẽ cùng đi: “Phúc Sinh chỉ là tên thường gọi, nếu sau này đăng báo, các anh phải dùng tên thật của em ấy.”

 

“Cậu ấy tên thật là gì vậy?”

 

“Diệp Hồi Chu, lần đầu tiên tôi nghe tên này cũng cảm thấy là do người có học vấn đặt.”

 

Hàn Nguyên Tông nghĩ, Hồi Chu có phải là con trai của Hoài Cảnh không? Giống quá, nếu không phải cha con thì không thể nào hợp lý được.

 

Ông nhất định phải đến nhà Phúc Sinh xem một chút, mượn danh nghĩa phỏng vấn để dò hỏi.

 

Tạ Tiểu Ngọc thu dọn chăn nệm, sách vở vào túi, nói với Phúc Sinh: “Phúc Sinh, trước khi về nhà sửa lại mái nhà nhà sư nương một chút nhé.”

 

“Được.” Phúc Sinh mang theo dụng cụ, giúp sửa lại mái nhà cho nhà Chu sư nương. Chu Lan Hoa lấy một khối thịt muối trong nhà, khoảng một cân, đưa cho Tạ Tiểu Ngọc mang về ăn, mấy tháng nay, Tiểu Ngọc không ít lần mang rau tươi đến, mà mùa đông thì những loại rau củ này rất hiếm.

 

Hiệu trưởng Trần vừa hay quay lại, nói với Tạ Tiểu Ngọc rằng ngày mai ông sẽ dẫn phóng viên Hàn đến nhà Diệp để phỏng vấn.

 

Tạ Tiểu Ngọc hỏi Phúc Sinh: “Được không?”

 

Phúc Sinh nhíu mày, bản năng của anh là muốn giấu mình vào góc khuất, càng ít người chú ý càng tốt. Hiệu trưởng Trần cười nói: “Với thành tích này của em, năm sau mà đậu thủ khoa thành phố, đài truyền hình còn đến phỏng vấn nữa đấy, chuyện gì cũng phải tập thích nghi, phóng viên Hàn là người rất tốt, đâu có ăn thịt người.”

 

Phúc Sinh vẫn không mấy bằng lòng, Tạ Tiểu Ngọc cũng không ép, nói: “Hiệu trưởng Trần, Phúc Sinh không thích nói chuyện với người lạ, hay là thôi vậy.”

 

Chu Lan Hoa nói: “Vẫn nên để phóng viên Hàn đến đi, Phúc Sinh, mẹ em chắc chắn sẽ rất vui!” Con trai có tiền đồ, làm mẹ ai mà không vui chứ.

 

Phúc Sinh lúc này mới gật đầu, Tạ Tiểu Ngọc lại hỏi ngày mai mấy giờ đến, để cô còn chuẩn bị cơm nước tiếp đãi.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Hiệu trưởng Trần nói không cần đâu, phóng viên Hàn nói đúng hai giờ chiều sẽ đến, phỏng vấn khoảng một tiếng là xong, không cần chuẩn bị gì, phóng viên Hàn chọn giờ này chính là không muốn làm phiền người dân trong thôn.

 

Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh cầm bảng điểm kỳ thi cuối kỳ về nhà, Cao Phân hận không thể đi quanh làng để khoe một vòng.

 

Tạ Tiểu Ngọc nói ngày mai có phóng viên đến phỏng vấn, Cao Phân liền chạy đến nhà trưởng thôn mượn trà vào lúc ăn tối.

 

“Biết con trai anh biếu anh loại trà ngon, tôi mặt dày đến mượn một ít về đãi khách.”

 

Trưởng thôn vội hỏi: “Khách gì mà quan trọng vậy?”

 

Cao Phân khiêm tốn nói: “Phúc Sinh nhà tôi học giỏi, từ lớp mười một nhảy thẳng lên lớp mười hai, có phóng viên từ thủ đô đến, hiệu trưởng Trần sẽ dẫn người ta đến nhà tôi phỏng vấn vào chiều mai.”

 

Đây đúng là chuyện vẻ vang của thôn Đại Hà! Phóng viên từ thủ đô đến viết bài về Phúc Sinh cũng chính là viết bài về thôn Đại Hà. Nếu được lên báo thủ đô, thì làng họ cũng được thơm lây!

 

Trưởng thôn vội bảo: “Bà nó, mau mang gói trà ngon tôi cất kỹ ra đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/22-1.html.]

 

Cũng không nói cho mượn nữa, mà bảo Cao Phân cứ mang về. Ngày mai là đãi khách quý của cả làng mà. Cao Phân thấy áy náy, về nhà lại xách mười quả trứng vịt muối sang tặng lại, trưởng thôn cũng hào sảng nhận lấy.

 

Tạ Tiểu Ngọc đang trải giường trong phòng, căn phòng này ngày nào Cao Phân cũng quét dọn sạch sẽ, trải chăn là có thể ngủ được.

 

Trong làng thường xuyên mất điện, Phúc Sinh vẫn đang đọc sách dưới ánh đèn dầu, còn Tạ Tiểu Ngọc thì đã rúc vào trong chăn.

 

“Phúc Sinh, anh đứng trong top ba của lớp rồi, có thể thư giãn một chút được không?”

 

Phúc Sinh nói: “Không bằng em, lợi hại hơn.”

 

Tiểu Ngọc đứng nhất khối trong kỳ thi cuối kỳ.

 

Tạ Tiểu Ngọc ôm chăn nói: “Vậy anh lên giường đi, giúp em hơ ấm chân một chút, không làm lỡ việc anh đọc sách đâu.”

 

Phúc Sinh dời đèn dầu sang bàn đầu giường, Tạ Tiểu Ngọc liền vội vã duỗi chân đặt lên đùi anh, vị trí hơi trên đầu gối một chút. Cô đã thử qua, nếu cao hơn nữa thì không được, Phúc Sinh sẽ thấy không thoải mái, cả người căng cứng lại, cố gắng kiềm chế.

 

Cho nên, bây giờ vị trí hơ chân như thế này là vừa vặn nhất.

 

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, Phúc Sinh cũng không phải dạng người thanh tâm quả dục gì, chỉ là để đến bước kia một cách tự nhiên, vẫn cần thêm một chút thời gian.

 

Phúc Sinh ngồi trên giường đọc sách, giúp Tạ Tiểu Ngọc đắp kín lại những chỗ hở của chăn.

 

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Hôm nay em đi xem mấy luống rau trong nhà kính, hỏi mẹ có đem biếu ai không, mẹ nói không có. Em cứ cảm thấy rau bị dùng hao quá nhanh, không chừng là có người trộm mất rồi ấy chứ?”

 

Phúc Sinh không nói gì, Tạ Tiểu Ngọc cũng không làm phiền anh đọc sách, liền nói: “Vậy em ngủ trước đây.”

 

Phúc Sinh đưa một tay ra vỗ nhẹ lên lưng cô, đợi đến khi Tạ Tiểu Ngọc ngủ rồi, anh mới tiếp tục đọc sách đến tận nửa đêm, sau đó mới tắt đèn dầu.

 

Sau khi tắt đèn khoảng một tiếng, Phúc Sinh nghe thấy sân sau có tiếng xào xạc, mấy con vịt trời nhốt trong chuồng gà còn kêu lên mấy tiếng.

 

Anh lặng lẽ ngồi dậy, không thắp đèn, từ bậu cửa sổ nhặt mấy viên đá đã thu sẵn, rồi từ cửa chính ra ngoài, leo lên mái nhà.

 

Con trai nhà thím Liêu đang trèo qua hàng rào tre trúc bao quanh, hàng rào này được làm từ những cây tre to bằng miệng bát, chẻ ra cao khoảng một mét, đầu trên được vót nhọn thành hình tam giác.

 

Phúc Sinh ném một viên đá trúng vào mắt cá chân của anh ta, khiến cho Triệu Phú Quý mất thăng bằng, bị đầu tre nhọn đ.â.m trúng chỗ hiểm, cắn răng rên vài tiếng rồi lảo đảo trèo ngược trở lại, khập khiễng chạy mất.

 

Vợ của Triệu Phú Quý sắp sinh, chỉ muốn ăn tí rau tươi, mà trong cả thôn giờ chỉ còn nhà Cao Phân là còn ớt và cà tím trong nhà kính. Triệu Phú Quý cách vài ba hôm lại lén đến ăn trộm một ít, số lượng không nhiều nên Cao Phân cũng không phát hiện.

 

Ngô Trúc Chi hỏi: “Sao hôm nay không mang rau về? Tôi muốn ăn ớt xanh xào tương đậu tằm. Không phải tôi thèm đâu, là cháu đích tôn nhà họ Triệu các người muốn ăn đấy.”

 

Triệu Phú Quý ôm m.ô.n.g nói: “Đừng nhắc nữa, từ lúc cái tên Diệp Phúc Sinh đó trở về, tôi toàn gặp xui. Vừa mới trèo qua hàng rào, chân đã trượt một cái, cái m.ô.n.g bị đ.â.m nát rồi. Mau giúp tôi xem với.”

 

“Trời ơi, vậy thì anh đừng có đi trạm y tế, năm xưa Vương Nhị Lại cũng bị lộ là do đến đó. Anh phải đi bệnh viện huyện ấy.”

 

Cô vợ giúp anh ta xem xét, phát hiện vết thương cũng khá nặng. Nhà họ Triệu bèn lén lút dùng xe kéo, chở Triệu Phú Quý đến bệnh viện huyện để băng bó.

Loading...