Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 24.4

Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:32:31
Lượt xem: 181

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Tiểu Ngọc thi đậu đại học, cha cô ở tận Vân thị xa xôi xem ti vi thấy Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh cùng thi đậu Đại học Bắc Kinh, liền viết một bức thư bảo đảm gửi tới, nói rằng nhớ con gái, hỏi Tạ Tiểu Ngọc bao giờ dẫn con rể về nhà chơi.

 

Trong thư còn kèm theo phiếu chuyển khoản bưu điện hai trăm đồng, bảo Tạ Tiểu Ngọc mang theo khi lên Bắc Kinh học đại học, trong thư còn nói, nếu không đủ thì sẽ gửi thêm.

 

Cao Phân còn thấy kỳ lạ, Tạ Tiểu Ngọc đã ở thôn Đại Hà hơn hai năm, người cha kia như người tàng hình, không thư từ không tiền bạc, giờ biết cô thi đậu đại học, lại lập tức gửi tới hai trăm đồng, Cao Phân hỏi:

 

“Cha con có phải muốn nối lại quan hệ với con không?”

 

Con gái con rể đều có tiền đồ, sau khi tốt nghiệp rất có khả năng ở lại Bắc Kinh.

 

Cha của Tạ Tiểu Ngọc có hai con trai một con gái, chính là Tạ Tiểu Ngọc và hai anh trai của cô, còn có một người con gái riêng của mẹ kế, lớn hơn Tạ Tiểu Ngọc hai tuổi.

 

Tạ Tiểu Ngọc quá hiểu người cha cặn bã đó là loại người gì, cho dù cô có thi đậu đại học, ông ta cũng không thể chủ động gửi tiền tới, muốn lấy tiền ông ta chẳng khác gì lấy mạng ông ta.

 

Tạ Tiểu Ngọc xé nát phiếu chuyển khoản, chỉ cần quá hạn không đi nhận tiền, thì khoản chuyển đó sẽ tự động trả lại.

 

“Con không cần tiền của ông ta, hôm nay nhận hai trăm này, sau này ông ta có thể dây dưa với con cả đời.”

 

Hai anh trai và hai chị dâu của cô cũng không qua lại với người cha cặn bã đó.

 

Tạ Tiểu Ngọc vẫn còn nhớ, năm đó cha vì muốn tái hôn, định tìm cho cô cha mẹ nuôi, muốn đem cô đi cho người ta, chính chị dâu cả là người đón cô về nuôi, lúc đó đã nói thẳng với ông ta: sau này Tiểu Ngọc tuyệt đối sẽ không phụng dưỡng ông.

 

Hai trăm đồng tiền này có điểm kỳ lạ, không thể nhận.

 

Phúc Sinh xem xong thư, nghe Tạ Tiểu Ngọc nói về đức hạnh của cha cô, đã biết chắc ông ta tuyệt đối không thể nào tự nguyện gửi tiền, vậy thì người gửi, đoán cũng đoán ra được rồi.

 

Anh nói với Tiểu Ngọc: “Số tiền này là do Lương Phù gửi tới.”

 

Tạ Tiểu Ngọc: … Lương Phù lại thông qua cha cô để gửi tiền cho cô, hắn bị bệnh à!

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Phúc Sinh hiểu rất rõ dụng ý của Lương Phù, hắn muốn dùng cách này để nói cho anh biết, cho dù Phúc Sinh thi đậu đại học cũng chẳng có gì ghê gớm, muốn để Tiểu Ngọc sống cuộc sống tốt, vẫn phải có năng lực kiếm tiền.

 

Phúc Sinh dùng gần một năm để thi đậu đại học, chắc là Lương Phù hết cách rồi nên mới nghĩ ra chiêu này để chọc tức người khác. Vậy thì kiếm tiền đi, Phúc Sinh lại tự đặt cho mình một mục tiêu mới.

 

Anh quay vào núi, đào gốc nhân sâm vẫn còn trước đó lên, rồi nói với Tạ Tiểu Ngọc: “Sau này, anh nuôi em.”

 

Tạ Tiểu Ngọc trong lòng ngọt ngào, cười hỏi: “Dựa vào việc đào nhân sâm à?”

 

Phúc Sinh lắc đầu, trong giấc mơ của Tiểu Ngọc, chỉ một hai năm nữa thôi, thời đại đó sẽ mở cửa, có rất nhiều cách để kiếm tiền.

 

Sắp đến ngày nhập học, Cao Phân lại giúp họ kiểm tra hành lý một lượt: “Tiền, vé, giấy tờ mang đủ chưa?”

 

“Đủ cả rồi.” Tạ Tiểu Ngọc lại hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự không tiễn bọn con đến trường à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/24-4.html.]

 

Tạ Tiểu Ngọc thật lòng mong mẹ chồng có thể cùng đi đến Bắc Kinh một chuyến, nơi đó rất có khả năng là thành phố mà cha chồng cô từng sống, cô cũng thà tin rằng cha chồng mình mất tích chứ không muốn tin ông đã chết.

 

Cao Phân nói: “Hai đứa đều lớn rồi, cùng nhau đi mẹ cũng yên tâm, mẹ không đi đâu, chờ hai đứa sau này tốt nghiệp mà được ở lại Bắc Kinh, sinh đứa con, lúc đó mẹ sẽ đến giúp hai đứa trông con.”

 

Thật ra Cao Phân cũng muốn tiễn chứ, nhưng tiền vé khứ hồi quá đắt, bà thà tiết kiệm tiền vé đó lại, để làm sinh hoạt phí cho Tiểu Ngọc và Phúc Sinh, sau này có cơ hội rồi hãy đi.

 

Tạ Tiểu Ngọc đến thăm chị dâu cả và em bé mới sinh, lại dặn Đại Trụ và Tiểu Nhi chăm chỉ học hành.

 

Sáng sớm hôm sau, trưởng thôn sắp xếp máy cày đưa Phúc Sinh và Tiểu Ngọc ra bến xe huyện, Cao Phân đứng nhìn họ lên xe, Tạ Tiểu Ngọc vẫy tay nói: “Mẹ, đến Tết bọn con sẽ về!”

 

Muốn đến Bắc Kinh phải đi xe đến Vân thị trước, rồi mới chuyển tàu hỏa. Vé tàu hỏa chị dâu cả của cô đã mua sẵn cho hai người.

 

Sau khi xuống xe, nơi này chính là thành phố mà Tạ Tiểu Ngọc từng sống trước khi xuống nông thôn, Lương Phù đang làm việc tại cục hóa chất lớn nhất Vân thị, nhưng có Phúc Sinh bên cạnh, cô cũng không còn sợ hãi.

 

Anh cả và chị dâu đã đợi sẵn ở bến xe. Tạ Tiểu Ngọc lâu rồi không gặp anh, nhào vào lòng anh khóc: “Anh, em nhớ anh quá.”

 

Anh cả của Tiểu Ngọc tuổi tác gần bằng cha cô, lớn hơn cô gần hai mươi tuổi, anh trông điềm đạm, cao ráo tuấn tú, có khí chất trầm ổn của người trung niên.

 

Nhìn Phúc Sinh, anh cảm xúc lẫn lộn. Trước kia nghe bao lời đàm tiếu, rất lo cho em gái, giờ Phúc Sinh đã thi đậu đại học, những kẻ từng chê cười nay đều im lặng.

 

Phúc Sinh gọi: “Anh, chị.”

 

Anh không nói nhiều, anh cả Tiểu Ngọc đã nghe vợ kể rồi, cũng không để ý.

 

Anh cả vỗ vai Phúc Sinh, nói: “Hôm nay gấp gáp quá, sau này đến nhà uống vài chén, cậu biết uống rượu chứ?”

 

Phúc Sinh: … “Không biết.” Thật sự không biết, uống một ly là say luôn.

 

Anh cả Tiểu Ngọc cười ha hả: “Không uống cũng tốt, người biết uống mới hay say.”

 

Chị dâu đẩy chồng một cái: “Anh nói nhiều thế, mau đi đến ga tàu, không cứ kéo dài lại trễ mất. Đến Tết họ về thôi.”

 

Tại sân ga Vân thị, chị dâu giao cho Phúc Sinh mấy món đã chuẩn bị sẵn: hai bộ quần áo và tất giày cho cả hai người.

 

Ngoài ra, chị còn đưa cho Tiểu Ngọc một phong bì, bên trong có mười tờ Đại Đoàn Kết (tiền) cùng các loại tem phiếu.

 

Tạ Tiểu Ngọc đưa cây nhân sâm được gói cẩn thận cho chị dâu, nói: “Chị, cây sâm này bán đi lấy tiền dùng, đừng gửi tiền lại cho bọn em. Đi học đại học, mỗi tháng có trợ cấp sinh hoạt rồi.”

 

“Được, chị biết rồi.” Chị dâu nhìn thấy Phúc Sinh trông có thần khí hơn năm ngoái, dáng vẻ cũng chững chạc hơn, đúng là học hành thay đổi khí chất. Chị lại dặn Phúc Sinh phải chăm sóc Tiểu Ngọc thật tốt.

 

Tạm biệt anh chị, Tạ Tiểu Ngọc đứng trên sân ga Vân thị, bước lên chuyến tàu đi Bắc Kinh.

 

Đại học là một thế giới hoàn toàn khác, cũng là nơi có thể tìm kiếm tung tích của cha Phúc Sinh.

Loading...