Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 27.2

Cập nhật lúc: 2025-06-06 10:22:40
Lượt xem: 143

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đợi Phúc Sinh và Tiểu Ngọc rời đi, Hàn Nguyên Tông bưng bát cháo rau xanh vừa nguội tới độ thích hợp, đút cho Chu Cẩm ăn:

 

“Chị à, giờ thì chị yên tâm rồi chứ? Đợi thêm một thời gian nữa, đón con dâu chị về đây, vậy là trọn vẹn rồi.”

 

“Chưa cần đón về vội.” Bà cụ nói.

 

“Sao lại không?” Hàn Nguyên Tông không hiểu.

 

Phúc Sinh đã nhận rồi, sao lại không nhận Cao Phân?

 

Chu Cẩm nghe nói Cao Phân ở quê, một người phụ nữ tự mình nuôi ba đứa con lớn lên.

 

Phúc Sinh lại là đứa không thích nói chuyện, không biết đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt khinh thường và lời đàm tiếu.

 

Trong nhà bà còn có hai cô con dâu chẳng khiến người ta yên lòng.

 

Bà cụ nói: “Hai đứa ‘con ngoan’ kế và hai cô con dâu kia, đợi ông ấy về còn chẳng biết sẽ giở trò gì nữa. Giờ để mẹ Phúc Sinh đến, cô ấy phải chịu bao nhiêu ấm ức vì hai cô em dâu? Đợi chị xử lý xong hai cặp ác tâm đó, rồi mới đón mẹ Phúc Sinh lên đoàn tụ.”

 

Lúc đó đưa lên, mới là để hưởng phúc.

 

Giờ mà gọi Cao Phân đến, chẳng biết sẽ nảy sinh bao nhiêu mâu thuẫn.

 

Tần Tố Vân nói: “Chị vẫn là người chu đáo nhất.”

 

Hàn Nguyên Tông đề nghị đưa Chu Cẩm về nhà mình chăm sóc, nhưng bà cụ không chịu.

 

Bà nói muốn đợi ông cụ về, để ông tận mắt nhìn thấy, hai đứa con trai và con dâu của ông có bộ mặt thế nào.

 

Bà còn dặn Hàn Nguyên Tông phải giữ kín chuyện chồng bà sắp được giải oan, không được để lộ ra ngoài.

 

Hàn Nguyên Tông gật đầu đồng ý từng điều.

 

---

 

Hôm nay là cuối tuần không có tiết học.

 

Hàn Tích hỏi Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc buổi chiều có dự định gì.

 

Tạ Tiểu Ngọc nói muốn đến thư viện đọc sách.

 

Hàn Tích liền nói: “Vậy tôi đi cùng hai người nhé.”

 

Tạ Tiểu Ngọc liếc nhìn Hàn Tích: “Được thôi, nhưng cậu đừng ngồi cùng bọn tôi.”

 

“Sao vậy?” Hàn Tích thắc mắc. “Tôi là chú nhỏ của hai người, phải chăm sóc chứ.”

 

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Người khác đâu có biết, cậu không thấy ba người đi với nhau nhìn kỳ lạ sao?”

 

Đúng là kỳ thật.

 

Bạn cùng phòng Giang Vạn Lý cũng từng nhắc nhở Hàn Tích vài lần.

 

Vì thế, Tạ Tiểu Ngọc dứt khoát đuổi cậu ta đi.

 

Trên đường tới thư viện, cô nói với Phúc Sinh: “Phúc Sinh, tối hôm qua em lại mơ thấy thân phận kiếp trước của anh ở cổ đại. Không chừng anh là con cháu hoàng tộc đó.”

 

Rồi cô kể lại giấc mơ về biến cố trong cung cho Phúc Sinh nghe.

 

Phúc Sinh tính toán thời gian, đúng là trùng với lúc anh mất ở cổ đại.

 

Lùi lại hai mươi năm, chính là năm anh vừa chào đời.

 

Năm anh sinh ra xảy ra một chuyện lớn — năm Chiêu Hòa thứ 46, Đại hoàng tử âm mưu tạo phản, bị Cấm quân do Tam hoàng tử dẫn đầu bao vây tại hành cung.

 

Đêm đó, có bốn vị hoàng tử tử trận.

 

Tam hoàng tử vì có công cứu giá, lại là hoàng tử trưởng thành duy nhất còn sống, nên năm sau được lập làm thái tử.

 

Tuy vậy, lão hoàng đế vẫn còn sống, lúc Phúc Sinh chết, ông ta còn chưa thoái vị.

 

Triều Đại Chu đã diệt vong hơn một nghìn năm rồi.

 

Phúc Sinh nói: “Không quan trọng nữa, tìm cha mới là quan trọng.”

 

Chỉ cần không xác nhận là đã chết, thì vẫn có khả năng còn sống.

 

Tạ Tiểu Ngọc thì đơn thuần vì tò mò.

 

Vốn dĩ cô rất thích xem phim cung đấu, giờ mộng cung đấu lại xuất hiện trong mơ.

 

Chỉ là, sau khi xuyên đến đây và ở bên Phúc Sinh, những giấc mơ cổ đại không còn xuất hiện thường xuyên nữa.

 

Khi còn ở thế kỷ 21, cô gần như mơ thấy chúng mỗi ngày.

 

Hơn nữa, trước đây cô mơ thấy gì, hôm sau y như rằng sẽ xảy ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/27-2.html.]

 

Còn lần này, giấc mơ thấy ông nội Diệp được giải oan đã hơn một tháng rồi mà ông vẫn chưa về.

 

Hàn Tích thì lén nói với họ là sắp rồi, chỉ trong hai ngày nữa thôi.

 

Cuối tuần, Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh mua đồ ăn tới thăm bà nội Chu.

 

Vừa bước vào cửa, Quý Mặc Liên đã nổi trận lôi đình: “Gặp người không biết xấu hổ rồi, nhưng chưa từng thấy hai đứa trơ trẽn đến mức này! Tưởng mặt giống thì có thể gạt mẹ chồng tôi hả? Tôi nói cho hai người biết, căn nhà này không có phần của các người! Chúng tôi sẽ không bao giờ thừa nhận thân phận của hai người đâu!”

 

Cô ta còn phân tích với vợ chồng nhà thứ hai rằng, Tạ Tiểu Ngọc và Diệp Phúc Sinh tưởng đâu chăm sóc bà cụ mấy ngày là sau này có thể chia được mấy gian nhà, đúng là ngây thơ quá rồi.

 

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Cô quên mất còn có cái gọi là di chúc à? Sau này ông nội Diệp mà biết mấy năm qua các người đối xử với bà nội Chu ra sao, biết đâu ông sẽ lập di chúc đem căn nhà này đi quyên góp hết, không để lại cho các người một cắc nào cũng nên đó.”

 

“Tào lao! Nhà đương nhiên là để con trai thừa kế!” Quý Mặc Liên không tin chút nào.

 

“Vậy nếu con ruột của bà nội Chu mà quay về, thì đương nhiên cũng có quyền thừa kế rồi.”

 

Tạ Tiểu Ngọc vốn không tin cha ruột của Phúc Sinh đã chết.

 

Quý Mặc Liên nghe vậy thì cười nhạt.

 

Nếu chưa c.h.ế.t thì đã quay về từ lâu rồi, đời nào có chuyện mất tích hai mươi năm mà còn quay lại được?

 

Thấy Tạ Tiểu Ngọc và Diệp Phúc Sinh đi vào nhà sau, bà ta cũng chuẩn bị đi nấu cơm.

 

Diệp Tiêu Hổ hấp tấp chạy về nhà, gọi Quý Mặc Liên dọn ngay một căn phòng chính:

 

“Chị dâu, chị mau dọn dẹp phòng tốt nhất đi, lấy bộ chăn mới chuẩn bị cưới cho Viên Bảo ra, mình đưa mẹ vào ở phòng chính!”

 

Quý Mặc Liên cười lạnh.

 

Rước bà già vào phòng chính làm gì chứ?

 

Hồi đó vất vả lắm mới đẩy được bà ta ra nhà sau, rồi hai nhà mới chia được căn tứ hợp viện này.

 

“Chú hai, chú bị ma nhập à? Chú có chắc chú vẫn là chú hai không đấy?”

 

Diệp Tiêu Hổ sốt ruột dậm chân:

 

“Chị dâu! Cha về rồi! Cha được giải oan rồi!”

 

Quý Mặc Liên hoảng đến mức suýt nữa đứng không vững.

 

Nếu thật sự được giải oan, sao lại không nghe thấy tí gió nào trước đó?

 

Bà ta liên tục hỏi: “Chú chắc chứ? Không thể nhầm chứ?”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Sao có thể nhầm được? Anh cả đã ra ga đón cha rồi, bảo em về chuẩn bị đón tiếp. Chị đừng ngẩn ra nữa.”

 

Thật ra, anh cả đã dặn ông ta bằng mọi giá phải đưa Chu Cẩm vào ở phòng chính.

 

Tuy giờ có bù đắp thì cũng muộn, nhưng ít nhất phải làm ra vẻ trước mặt cha.

 

Quý Mặc Liên hốt hoảng đi chuẩn bị phòng.

 

Ai mà ngờ được cha còn có thể được giải oan?

 

Nếu đã giải oan, liệu có thể phục chức không?

 

Trước khi bị đưa đi cải tạo, chức của cha cũng không nhỏ.

 

Nhưng cha đã lớn tuổi rồi, giờ về chắc cũng gần tuổi nghỉ hưu.

 

Ây, dù sao đi nữa, cứ chuẩn bị phòng trước đã.

 

Dù bà cụ không ở, thì cha về cũng phải có phòng mà ở.

 

Tạ Tiểu Ngọc lúc này cũng đang nấu cơm.

 

Sau một tháng điều dưỡng, sức khỏe bà nội Chu đã khá hơn nhiều.

 

Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đều đến thăm mỗi cuối tuần.

 

Mái nhà sau cũng đã được sửa xong.

 

Quanh bếp được quây bằng tre, phía trên dựng khung xương bằng những cây tre to bằng cánh tay, phủ lên tấm bạt che mưa.

 

Giờ có mưa gió cũng không ảnh hưởng đến việc nấu nướng nữa.

 

Bữa trưa có món viên thịt nạc, một con cá vược hấp — cá vược ít xương.

 

Ngoài ra còn có canh sườn ninh củ từ.

 

Khi mọi người vừa dọn cơm lên bàn chuẩn bị ăn, Diệp Tiêu Hổ chạy xộc vào: “bịch” một tiếng quỳ xuống đất dập đầu:

 

“Mẹ ơi, tin vui lớn rồi! Cha về rồi! Mẹ dọn về phòng chính đi ạ, sau này chúng con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ!”

Loading...