Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 28.2
Cập nhật lúc: 2025-06-06 10:23:43
Lượt xem: 177
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông cùng Chu Cẩm đi mua rau.
Thấy bà cứ hay đi vào buổi chiều, ông hỏi: “Buổi sáng rau tươi hơn mà.”
Chu Cẩm nhìn ông lão — trước khi bị đưa đi, lương ông rất cao, nuôi cả nhà không thành vấn đề.
Bà đáp: “Tôi không có thu nhập, toàn nhờ vợ của Nguyên Tông lén lút đưa cho chút ít. Buổi chiều rau không còn tươi, nhưng rẻ hơn. Mấy năm nay tôi đều ăn như vậy.”
Ăn liền mấy ngày, ông Diệp hiểu rõ cả rồi.
Những năm qua, Chu Cẩm sống khổ chẳng khác nào ông ở chuồng trâu.
Ông tin chắc, Chu Cẩm không phải vì mấy hôm nay làm ra vẻ khổ sở.
Vợ chồng mấy chục năm, ông quá hiểu tính tình bà rồi.
Tối hôm đó, Chu Cẩm nói đau họng muốn uống nước.
Ông liền dậy rót nước.
Nhưng bình giữ nhiệt đã chẳng còn giữ ấm.
Thời tiết thế này, bà mà uống nước lạnh thì chắc chắn đau bụng.
Ông nghĩ một lát, cầm theo cái cốc, định qua phòng con trai xin ly nước nóng.
Vừa đi đến cửa phòng con trai cả, Diệp Văn Thanh đã nghe thấy vợ chồng nó đang nói chuyện bên trong:
“Cha có ý gì vậy chứ? Cứ ở lì trong nhà sau với bà già ấy mãi, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gì về hai anh em anh đây? Ông ấy chẳng chịu nghĩ cho con cái chút nào.”
Giờ đây, bên ngoài vẫn có người chỉ trỏ, nói hai anh em bọn họ bất hiếu, nếu trước đây đối xử với mẹ kế tốt hơn một chút, thì ông cụ đâu nỡ lạnh lùng đến mức không nói giúp họ lấy một câu.
Diệp Tiêu Long nói: “Cha mềm lòng lắm, mưa dầm thấm lâu. Mình cứ giả vờ đáng thương, tỏ vẻ hối hận cho thật nhiều, cha sẽ nhìn thấy thôi. Hiện tại bà già đó bị ấm ức, cha chắc chắn sẽ nghiêng về phía bà ta.”
“Vậy phải chờ đến bao giờ nữa?”
Quý Mặc Liên nói: “Chú hai đi dò la rồi. Cha đúng là được giải oan, nhưng không còn việc làm nữa, dù sao cũng đến tuổi nghỉ hưu rồi. Nhưng mấy năm qua bồi thường tiền lương cũng không ít đâu, mấy ngàn tệ đó. Còn căn nhà ba gian trước kia bị tịch thu cũng sẽ được trả lại, còn to và đẹp hơn chỗ này nhiều. Vậy căn nhà ấy tính cho ai?”
Diệp Tiêu Long không hề biết cha mình đang đứng ngoài cửa, liền nói: “Đương nhiên là của anh em anh rồi. Cái thằng con hoang mà Lão Tam để lại ấy, chờ cha c.h.ế.t rồi, tụi mình nhất quyết không nhận nó thì nó cũng chẳng giành được gì hết.”
Ngực Diệp Văn Thanh như bị bóp nghẹt.
Trước khi bị đưa đi cải tạo, ông quá bận công việc, lơ là việc dạy dỗ con cái.
Không ngờ con trai cả và thứ hai của ông lại thành ra những kẻ vô lương tâm như thế này.
Lúc này, người con trai thứ hai đang sống đối diện mở cửa ra, định sang bàn chuyện với vợ chồng anh cả.
Nhìn thấy cha đang đứng ở cửa phòng anh cả, run lên vì giận, ông ta sợ đến mức lập tức lùi lại vào phòng mình.
Quay sang thì thào với vợ: “Chắc anh cả chị dâu đang nói gì đó trong phòng, cha nghe thấy rồi. Bây giờ cô tuyệt đối đừng ra ngoài đó!”
Diệp Văn Thanh lại quay về với cái cốc rỗng trong tay.
Chu Cẩm vừa đứng dậy đã thấy trong cốc không có nước, thầm nghĩ — ông cụ ra ngoài không thể nào xin không được nước, chắc là nghe thấy chuyện gì rồi.
Bà nói: “Ra xin nước cũng bị làm khó à? Thôi, ông đưa cái nước nguội kia cho tôi uống cũng được, trước đây tôi cũng toàn uống vậy.”
Diệp Văn Thanh xót xa: “Không thể mua cái bình giữ nhiệt mới à?”
Chu Cẩm bật cười: “Không mất tiền chắc?”
Diệp Văn Thanh vừa nghe thấy đoạn đối thoại của con trai cả và con dâu, ông cũng hiểu rõ tính cách của Chu Cẩm — thà đói c.h.ế.t cũng không mở miệng xin tiền từ hai người đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/28-2.html.]
Ông nói: “Con cả với con thứ thì tôi không nói nữa, nhưng còn Nguyên Tông? Nguyên Tông sao lại không chăm sóc bà? Từ nhỏ nó lớn lên trong nhà mình, tuy là em trai, nhưng cũng nuôi như con trai. Sao nó có thể để bà chịu khổ?”
Chu Cẩm tức giận: “Nguyên Tông làm sao? Nó còn có lương tâm hơn hai đứa con ông nhiều! Ông bị đưa đi cái nơi khổ sở như thế, không phải Nguyên Tông lo liệu khắp nơi, ông nghĩ ông còn sống trở về được à? Là tôi không cho Nguyên Tông tới nhà, là tôi không nhận tiền của nó! Đó là em ruột tôi, tôi sao có thể liên lụy nó? Con ông bất hiếu ông không trách, giờ quay sang trách Nguyên Tông?”
Diệp Văn Thanh lúc đó chỉ là lo cho bà, sốt ruột nên buột miệng nói vậy.
Ông vội vàng nói: “Tôi thương bà nên mới nói nặng lời, bà đừng giận. Tôi đi nấu nước nóng cho bà.”
Diệp Văn Thanh sau mấy năm cải tạo cũng đã quen với việc nấu cơm giặt giũ.
Ông đun nước nóng, pha ra một cốc nước ấm đưa cho Chu Cẩm.
Nghĩ một lúc, ông nói: “Vài hôm nữa căn nhà bị tịch thu sẽ được trả lại, chúng ta chuyển qua đó sống, không ở cùng chúng nó nữa.”
Chu Cẩm nghĩ, mấy ngày nay ông lão cũng đã cảm nhận được đủ hết những gì bà đã trải qua mấy năm nay.
May là lòng ông vẫn chưa nghiêng lệch.
Bà nói: “Đó là căn nhà ba gian, nếu hai đứa con ông lấy cớ hiếu thuận rồi đòi dọn vào ở để tiện chăm sóc ông thì sao? Dù sao tôi cũng không ở chung với họ đâu, tôi không chịu được cái cảnh tức nghẹn đó.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Diệp Văn Thanh nói: “Năm xưa chính là bọn chúng nó lên báo cắt đứt quan hệ, trên pháp luật cũng không còn là con trai tôi nữa. Tôi không cần họ hiếu thuận. Tiền bồi thường mấy nghìn tệ kia cũng đủ để chúng ta dưỡng già. Nếu sau này không đủ chi tiêu, căn nhà bên kia rộng, cho thuê vài phòng cũng đủ cơm ăn áo mặc rồi.”
Chu Cẩm im lặng một lúc, rồi quay lưng về phía Diệp Văn Thanh, nằm xuống:
“Ông làm được rồi hãy nói.”
Diệp Văn Thanh thở dài.
Mấy năm bị đưa đi cải tạo, ông đã nhìn thấu lòng người ấm lạnh.
Chỉ có em vợ Hàn Nguyên Tông là vẫn luôn chạy vạy giúp ông được giải oan.
Sau khi trở về, ông lại càng nhìn rõ bản chất của hai đứa con trai.
Ông đã có tính toán từ trước.
Không nói gì với hai đứa con, ông tự mình đi lĩnh tiền bồi thường trong mấy năm qua, mở một sổ tiết kiệm đứng tên Chu Cẩm và đưa cho bà giữ.
Ông cũng tự mình đi nhận lại căn nhà ba gian từng bị thu hồi.
Đến ngày chuyển nhà, hai đứa con mới phát hiện ra — thì ra ông cụ đã lặng lẽ giữ toàn bộ tiền bồi thường và căn nhà trả lại trong tay mình.
Không thể chấp nhận nổi!
Con cả quỳ gối trước mặt Diệp Văn Thanh, trong lòng đầy oán khí:
“Cha, cha mà chuyển đi rồi, con với thằng hai ở đơn vị còn mặt mũi nào nữa? Là con trai thì phải phụng dưỡng cha mẹ. Cha ra ngoài ở riêng, có phải bị mẹ kế xúi giục không?”
Diệp Văn Thanh tức giận, vung tay tát cho một cái: “Đồ súc sinh! Chính mày là người đầu tiên lên báo đoạn tuyệt quan hệ cha con. Giờ nhớ ra chuyện phụng dưỡng, tao đây không nhận nổi đâu!”
Ngày chuyển nhà, Chu Cẩm cố ý chọn vào thứ Hai, khi có tiết học, hơn nữa còn không báo trước cho Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh, chính là không muốn hai đứa đến.
Cảnh tượng náo loạn trong ngày hôm đó, sau này Tạ Tiểu Ngọc mới nghe Hàn Tích kể lại.
Hàn Tích nói hôm đó rối loạn đến mức cả trưởng đồn Triệu cũng phải tới.
Thực ra chẳng có gì nhiều để chuyển, chỉ có hai chiếc chăn bông cũ, vài bộ quần áo cũ, chậu rửa mặt, cốc nước gì đó.
Diệp Văn Thanh tức đến mức chẳng thèm mang gì, dắt tay Chu Cẩm đến thẳng cửa hàng hợp tác xã.
Ông vừa mới lĩnh được tiền bồi thường, trên người có tiền, liền mua sắm đồ đạc mới hết, tiêu luôn hai ba trăm tệ để sắm sửa cho căn nhà mới.
Đến thứ Sáu, Chu Cẩm nhờ Hàn Tích mang lời nhắn, bảo Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh cuối tuần đến nhà mới ăn cơm.