Chương 003: Đến khu thanh niên trí thức chia kẹo cưới
Tạ Tiểu Ngọc không thiếu quần áo.
Cha mẹ cô biết cô thích làm đẹp, mỗi năm đều gửi vài bộ thời trang mới nhất từ cửa hàng bách hóa đến cho cô.
Ngược lại, Phúc Sinh thì thiếu đồ mặc.
Bộ áo sơ mi ngắn tay và quần đen sạch sẽ không vá trên người anh hôm nay là bộ duy nhất còn tươm tất.
Bình thường đi làm đồng anh không nỡ mặc – hôm nay đi đăng ký kết hôn mới lấy ra mặc .
Tạ Tiểu Ngọc không có phiếu vải.
Cô lấy ra một nắm kẹo cưới tặng cho chị bán hàng ở hợp tác xã, hỏi xem có mảnh vải nào không cần phiếu không.
Loại vải không cần phiếu tức là vải có khuyết điểm – giá cũng rẻ hơn – thường thì phải quen biết mới mua được.
Tạ Tiểu Ngọc miệng ngọt như mía lùi, vài câu đã khen tới tấp khiến chị bán hàng vui vẻ, lấy ra vài cuộn vải lỗi cho cô xem.
Tạ Tiểu Ngọc chọn vải màu xám và đen, cắt vài thước.
Cô lại mua thêm vài món đồ sinh hoạt – ly sắt tráng men, bàn chải đánh răng, khăn mặt mới.
Phúc Sinh nhìn mấy cuộn vải màu xám và đen thì khẽ nhíu mày.
Rõ ràng là Tạ Tiểu Ngọc mặc loại vải hoa kia sẽ đẹp hơn nhiều.
Nhưng tính cách và quá trình huấn luyện từ nhỏ khiến anh chỉ biết phục tùng mệnh lệnh.
Nói nhiều quá nhẹ thì bị phạt, nặng thì mất mạng.
Phúc Sinh cúi đầu xuống – có lẽ nếu nhìn thêm vào mảnh vải hoa kia nữa, anh sẽ bị phạt mất.
Mua đồ xong, Tạ Tiểu Ngọc đưa tất cả cho Phúc Sinh xách.
Ngay bên cạnh chính là tiệm chụp ảnh.
Tạ Tiểu Ngọc kéo Phúc Sinh vào chụp ảnh cưới.
Chụp ảnh cưới thời này thật đơn giản – hai người ngồi trước phông nền, vai kề vai, đầu dựa sát vào nhau, máy ảnh “tách” một tiếng – là có ngay một tấm hình cưới.
Phúc Sinh vốn không quen ngồi sát người khác.
Tạ Tiểu Ngọc chỉ cho anh xem những bức ảnh cưới treo trên tường tiệm: “Phúc Sinh, anh ngồi yên nhé. Một tuần nữa, chúng ta cũng sẽ có ảnh treo ở đây. Sau này về già rồi, còn có thể nhìn lại dáng vẻ của chúng ta lúc trẻ nữa.”
Kiếp trước, khi bị sư phụ đ.â.m xuyên tim, Phúc Sinh mới hai mươi tuổi.
Hiện tại, anh cũng đúng vừa tròn hai mươi.
Mà luật hôn nhân hiện giờ vẫn chưa sửa đổi – nam hai mươi, nữ mười tám là có thể đăng ký kết hôn.
Tạ Tiểu Ngọc ở kiếp trước bị bệnh tim nên mất sớm.
Kiếp này có được một thân thể khỏe mạnh, cô muốn sống bên Phúc Sinh đến đầu bạc răng long.
Mỗi năm, cô đều sẽ cùng anh chụp một bức ảnh kỷ niệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/3-1.html.]
Phúc Sinh hoàn toàn không hiểu thứ gọi là “chụp ảnh” này là gì.
Đúng rồi, ở đây người ta gọi nó là “máy ảnh” – một loại máy có thể ghi lại hình dáng con người lên một tấm giấy đặc biệt.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Người kết hôn đều đến đây, để "chụp lại linh hồn của hai người" vào cùng một tấm ảnh.
Ở đây không gọi là “thành thân” mà gọi là “kết hôn”.
Sư phụ của Phúc Sinh từng dặn: những kẻ như bọn họ là tử sĩ thì tuyệt đối không được có tình cảm, không được có người thân, không được có bất kỳ ràng buộc nào.
Vì thế, anh không được phép thành thân.
Phúc Sinh vẫn còn nhớ, có lần anh từng nhặt được một con ch.ó con bị thương.
Anh nuôi nó trong âm thầm, cứ nghĩ không ai biết.
Đến khi con ch.ó lành lặn, anh bắt đầu có tình cảm với nó, thì sư phụ anh đã ngay trước mặt anh – xử lý nó.
Sắc mặt Phúc Sinh tái nhợt, anh đứng bật dậy rồi chạy ra ngoài.
Người thợ chụp ảnh còn chưa kịp bấm máy, vội hỏi: “Ơ sao thế? Hai người còn chụp nữa không?”
“Xin lỗi nhé đồng chí, bọn tôi không chụp nữa.” Tạ Tiểu Ngọc vội vã chạy theo ra ngoài.
Phúc Sinh không chạy xa, chỉ đứng ngay ngoài cửa đợi cô.
Tạ Tiểu Ngọc còn nhìn thấy anh cả của Phúc Sinh – Diệp Kim Sơn – đang đứng đó với vẻ mặt lo lắng.
Cô chạy đến: “Anh cả, sao anh lại đến đây? Em với Phúc Sinh chuẩn bị về rồi.”
Diệp Kim Sơn thấy hai người cùng từ tiệm chụp ảnh bước ra thì ngạc nhiên hỏi: “Hai đứa đăng ký kết hôn rồi à?”
“Tất nhiên rồi.”
Tạ Tiểu Ngọc đưa giấy chứng nhận kết hôn cho Diệp Kim Sơn xem.
Diệp Kim Sơn nhìn thấy tờ giấy chứng nhận, trong lòng mới yên tâm phần nào.
Anh vội hỏi: “Thế còn chuyện bọn buôn người là sao?”
Mẹ bảo họ lên huyện tìm Phúc Sinh.
Diệp Kim Sơn và Diệp Ngân Sơn không dám chậm trễ, còn đến nhà trưởng thôn mượn xe đạp để đi.
Tới huyện thì hỏi thăm khắp nơi, chỉ nghe người ta kháo nhau hôm nay có chuyện lạ: một cô dâu mới định bán người chồng ngốc của mình cho bọn buôn người.
Còn lại thì chẳng ai rõ thêm điều gì.
Diệp Ngân Sơn sợ quá, lại đạp xe về báo tin.
Diệp Kim Sơn thì ở lại huyện tiếp tục dò hỏi, lần mò mãi mới đến được đồn công an.
Cảnh sát ở đồn nói, cặp vợ chồng trẻ đó đưa bọn buôn người tới, rồi lại đi đăng ký kết hôn.
Bảo anh đến cục dân chính mà tìm.
Cục dân chính thì không gặp được ai, vừa ra ngoài thì đúng lúc thấy họ ở cửa tiệm chụp ảnh.