Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 32

Cập nhật lúc: 2025-06-06 10:26:33
Lượt xem: 183

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 032: Tạ Tiểu Ngọc lại nằm mơ rồi

 

Lần này mang theo nhiều hành lý, Tạ Tiểu Ngọc không ngờ bà nội Chu đích thân tìm một chiếc xe minivan, còn dẫn theo cả ông chủ xe đến đón.

 

Bà nội Chu từ bến xe đưa Cao Phân về nhà, cười nói:

 

“Đã mời lãnh đạo đến làm chứng rồi, nhà họ Diệp chia tách hoàn toàn rồi, con là con dâu mẹ, cứ yên tâm mà ở đây đi.”

 

Cao Phân mừng thầm vì gặp được một bà mẹ chồng tốt, cũng phải thôi, không phải người phụ nữ như vậy thì làm sao dạy dỗ được một người đàn ông tốt như Diệp Hoài Cảnh.

 

Bà nội Chu lại dẫn họ ra phố, đứng trước hai gian mặt tiền, mừng rỡ ra mặt:

 

“Nghe Tiểu Ngọc nói hai đứa định mở quán ăn, tiền là vật chết, người mới là vật sống, nên mẹ mua luôn hai gian này, sau này khỏi sợ bị tăng tiền thuê.”

 

Cao Phân nghe nói tốn hai ngàn tệ thì suýt ngất, hai ngàn tệ trong mắt một người có thu nhập chỉ vài chục đồng một năm như bà, đúng là con số trên trời.

 

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Mẹ, đợi tụi con kiếm được tiền sẽ trả lại bà nội Chu.”

 

Chu Cẩm giả vờ tức giận: “Bà chỉ có một đứa cháu là Phúc Sinh, trả cái gì mà trả, chẳng lẽ bà mang theo xuống mồ được chắc?”

 

Chu Cẩm lại hỏi tiền mua sắm thiết bị và trang trí có đủ không, bà cụ vẫn còn một ít. Cao Phân vội nói là đủ rồi, Phúc Sinh và Tiểu Ngọc đã đưa bà tiền, còn tiền sính lễ lần trước vẫn chưa đụng tới.

 

Quán ăn nhỏ trang trí mất một tháng thì khai trương. Chu Cẩm từng đi học, biết tính toán, phụ trách thu tiền trong quán, cả ngày nhìn quán đông vui tấp nập, lại trò chuyện với Cao Phân, thân thể và tinh thần ngày càng khỏe mạnh.

 

Tạ Tiểu Ngọc dạy Cao Phân làm các món mì, năm sáu loại nước xốt chan, muốn ăn cơm thì dùng xốt làm cơm chan, buôn bán tốt đến mức giờ ăn phải xếp hàng chờ chỗ.

 

Ba tháng sau tổng kết sổ sách, Cao Phân không dám tin. Không chỉ trả hết tiền mua mặt bằng cho mẹ chồng, trừ hết tiền thuê nhân công, điện nước, thuế má, còn lời hơn một ngàn đồng. Mới ba tháng thôi đó, năm nay chẳng phải sẽ thành hộ vạn phú sao?

 

Tạ Tiểu Ngọc cũng là một cô nàng mê tiền, nhưng lại sợ Cao Phân quá vất vả, bèn nói:

 

“Mẹ à, bây giờ việc buôn bán cũng đã ổn định rồi, tiền thì kiếm mãi không hết, mình thuê thêm hai người nữa đi.”

 

Phúc Sinh tính sổ sách không cần dùng bàn tính, chỉ cần một cây bút và một cuốn sổ, lật từ đầu đến cuối, số liệu đều tự tính nhẩm ra.

 

Anh khép sổ lại, trong ba tháng này doanh thu mỗi tháng đều tăng, mà vẫn chưa đạt mức tối đa. Trong tiệm còn nửa gian phòng chưa tận dụng, có thể kê thêm mười mấy cái bàn, nhưng anh cũng không muốn để Cao Phân quá mệt.

 

Anh nói: “Nghe lời Tiểu Ngọc đi, thuê người đi.”

 

Cao Phân cười trách yêu: “Việc gì cũng nghe lời vợ con, được được, thuê người thì thuê.”

 

Phúc Sinh đỏ cả mặt, Tiểu Ngọc nói đúng thật mà.

 

 

Cứ đến cuối tuần và ngày nghỉ lễ, Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh lại đến quán ăn phụ giúp, làm kinh tế cá thể thì vẻ ngoài không mấy vẻ vang.

 

Lương Thiên Đông thì lại coi thường cái kiểu “chết mê vì tiền” của Tạ Tiểu Ngọc, rõ ràng là sinh viên đại học, thế mà lại đi làm kinh tế cá thể.

 

Nhưng điều đó cũng chẳng cản cô ta thường xuyên tới quán Cao Ký ăn mì. Trong khu này, quán ăn Cao Ký có hương vị ngon nhất, chỉ cần một tuần không ăn một bát mì bò cay là đã thèm đến khó chịu.

 

Cô ta thấy quán Cao Ký bán rẻ, lại buôn may bán đắt, trong lòng thầm nghĩ: chẳng phải càng làm càng lỗ, lấy lỗ làm lời đấy à?

 

Vì vậy, mỗi lần tới ăn lại không nhịn được phải buông vài câu chua chát, nào là anh cô ta bây giờ đã làm phó giám đốc nhà máy rồi, nếu ngày trước Tạ Tiểu Ngọc chọn người anh họ si tình kia của cô ta, thì sau này biết đâu đã là phu nhân giám đốc, cần gì phải lăn lộn ở quán ăn nhỏ như thế này nữa.

 

Cao Phân ghét nhất là Lương Thiên Đông, nhưng buôn bán làm ăn thì không thể đuổi khách ra ngoài được.

 

Hai gian mặt tiền lớn, mấy chục cái bàn, trong tiệm có bảy tám nhân viên, mỗi tháng có thể kiếm ba bốn ngàn, Cao Phân cũng trở nên rộng rãi hơn, rất thích mua cho Tạ Tiểu Ngọc mấy bộ đồ hợp thời nhất trong trung tâm thương mại.

 

Mỗi lần Lương Thiên Đông ăn mì xong buông vài câu chua chát, Cao Phân liền lấy ra mấy cái túi đựng đồ đẹp đẽ:

 

“Tiểu Ngọc à, mau nghỉ tay đi, mẹ lại mua cho con mấy bộ quần áo, thử xem có thích không?”

 

Tạ Tiểu Ngọc: ?? Mỗi lần Lương Thiên Đông đến ăn mì, cô lại có thêm mấy bộ đồ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/32.html.]

Tạ Tiểu Ngọc bất lực nói: “Mẹ ơi, quần áo của con nhiều đến mức tủ không còn chỗ nữa rồi, mẹ mua cho Phúc Sinh đi.”

 

Phúc Sinh từ sau quầy ngẩng đầu lên: “Không cần đâu, quần áo của con cũng hết chỗ để rồi.”

 

Các nhân viên trong quán quá hiểu tâm lý của bà chủ, lần lượt đến khen ngợi mắt nhìn của bà Cao.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Wow, cái áo khoác lông cừu này tôi mới thấy hôm kia ở trung tâm thương mại, hơn một trăm đồng đấy, bà chủ đối xử với Tiểu Ngọc thật tốt.”

 

“Đúng rồi, có bà mẹ chồng nào mà có nửa năm mua cho con dâu quần áo giày dép lên đến hơn cả ngàn đồng không? Tiểu Ngọc đúng là rơi vào ổ hạnh phúc rồi.”

 

Lương Thiên Đông vừa xấu hổ vừa tức giận, nửa năm hơn một ngàn đồng, nhà họ Lương dù có chút thế lực nhưng cũng không đến mức tiêu xài cho con dâu như vậy. Lương gia cô ta, anh trai một năm cũng chỉ kiếm được hơn một ngàn đồng, làm kinh tế cá thể thật sự kiếm được nhiều tiền như vậy sao?

 

Lương Thiên Đông tức đến mức không bao giờ đến Cao Ký ăn nữa.

 

Cao Phân tinh thần sảng khoái, nhìn đám người nhà họ Lương sau này còn mặt mũi nào đến tranh con dâu với bà nữa, bà phải nuôi con dâu đến mức nhà họ Lương có muốn cũng không với tới nổi!

 

Tạ Tiểu Ngọc thấy mục đích của Cao Phân đã đạt được, cười nói: “Mẹ à, nửa năm tới mẹ đừng mua thêm quần áo cho con nữa, thật sự không còn chỗ để nữa rồi.”

 

“Quần áo có hư hao gì đâu mà lo.” Cao Phân cười nói: “Mỗi lần mua đồ cho hai đứa là mẹ vui lắm, mẹ cũng nghĩ thông rồi, kiếm được thì cũng phải tiêu, vui vẻ là quan trọng nhất.”

 

Vào kỳ nghỉ hè, Phúc Sinh cùng Tạ Tiểu Ngọc lại đến Lạc Thành, tham gia vào đội khảo cổ khai quật mộ của Đại Hoàng Tử, nhưng vẫn chưa tìm thấy manh mối gì liên quan đến cha của Phúc Sinh, hết hè lại quay về trường học.

 

Chớp mắt đã đến kỳ thực tập năm cuối, Phúc Sinh bàn với Tạ Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc, anh muốn đến Lạc Thành làm việc, tiếp tục tham gia khai quật mộ Đại Hoàng Tử.”

 

Tạ Tiểu Ngọc cũng có suy nghĩ như vậy. Một ngôi mộ cổ thời xưa, công việc khảo cổ thường kéo dài nhiều năm, thậm chí hơn mười năm. Hơn nữa, hai ba năm nay cô không còn mơ thấy cha của Phúc Sinh nữa, chỉ có thể đến mộ Đại Hoàng Tử để tìm manh mối.

 

Phúc Sinh muốn rủ Cao Phân cùng đi, nhưng lại sợ bà không nỡ rời bỏ quán ăn, Tạ Tiểu Ngọc nói: “Để em nói với mẹ.”

 

 

“Gì cơ, hai đứa lại muốn mẹ cùng đi Lạc Thành, thế quán ăn thì sao đây?”

 

Cao Phân vốn đã biết khi Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc thực tập tốt nghiệp sẽ đến Lạc Thành, bà rất ủng hộ. Nhưng mấy năm nay quán ăn làm ăn thuận lợi, mỗi năm kiếm được hai ba vạn, bây giờ bà đã có trong tay bảy vạn đồng!

 

Bây giờ mới chỉ là đầu những năm tám mươi, bảy vạn đồng là một khoản tiền khổng lồ. Phúc Sinh và Tiểu Ngọc mải mê tìm manh mối về cha, không biết đến bao giờ mới có kết quả, Cao Phân còn trẻ, đã nếm được vị ngọt từ kinh doanh cá thể, muốn giúp con trai tích lũy thêm chút vốn.

 

Tạ Tiểu Ngọc giải thích với bà:

 

“Mẹ à, ban đầu tụi con chỉ mới bàn bạc thôi, cũng chưa quyết định chắc chắn, con và Phúc Sinh vẫn rất tôn trọng ý kiến của mẹ. Nhưng mẹ nói xem có trùng hợp không, vừa mới nghĩ đến chuyện đó, tối qua con lại mơ thấy cha rồi.”

 

“Con thật sự mơ thấy cha con rồi à?”

 

Cao Phân kích động hẳn lên, Tiểu Ngọc đã ba năm không mơ thấy Diệp Hoài Cảnh trong thời cổ đại nữa rồi. Bà nói: “Con chờ chút, mẹ đi gọi bà nội con tới nghe cùng.”

 

Chu Cẩm vừa nghe có tin tức mới về con trai, vội vàng chạy đến. Cả nhà ngồi xuống, háo hức nhìn về phía Tạ Tiểu Ngọc.

 

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Bên cha cũng vừa đúng là đã qua ba năm, thời gian ở đó trôi qua đồng bộ với bên mình. Thập nhất hoàng tử ngày càng được hoàng đế tin tưởng và yêu thương, Tam hoàng tử thì đã bắt đầu mưu tính tạo phản, lên kế hoạch tại buổi săn sẽ ám sát Thập nhất hoàng tử, người có khả năng kế vị cao nhất. Điều con mơ thấy chính là Tam hoàng tử đang lên kế hoạch gây phản loạn trong buổi săn đó.”

 

Cao Phân lo lắng vô cùng, Diệp Hoài Cảnh vẫn luôn phò trợ Thập nhất hoàng tử, nếu Thập nhất hoàng tử gặp chuyện, thì Diệp Hoài Cảnh chắc chắn cũng gặp nạn. Bà sốt ruột nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Làm sao báo tin cho cha con?”

 

Phúc Sinh bảo Cao Phân đừng lo. Ngoài giờ học, anh vẫn luôn nghiên cứu lịch sử, dã sử và truyện ký về giai đoạn này của Đại Chu, không bỏ sót một manh mối nào.

 

Anh nói: “Mẹ đừng lo, theo lịch sử thì cuối cùng Thập nhất hoàng tử vượt qua hoạn nạn mà lên ngôi. Lần nguy cơ này, chắc chắn cha con và Thập nhất hoàng tử đã có chuẩn bị.”

 

Văn Đế trị vì hơn ba mươi năm, cần cù chăm lo chính sự, khai sáng thời kỳ “Văn Cảnh chi trị” của Đại Chu. Vì vậy, cuộc mưu phản lần này của Tam hoàng tử chắc chắn không thể thành công.

 

Nhưng Cao Phân vẫn không yên lòng, trong mắt bà, đó đâu phải là lịch sử, mà là người đàn ông của bà đang gặp nguy hiểm thật sự ở một nơi khác.

 

Chu Cẩm cũng sốt ruột, bà nghĩ một lúc rồi khuyên Cao Phân:

 

“Con chẳng nói Tiểu Ngọc là phúc tinh của nhà ta còn gì, vậy thì nghe lời con bé đi. Cùng lắm đến Lạc Thành mình mở thêm một quán ăn nữa, nhà mình đâu phải không có tiền.”

 

Cao Phân đồng ý. Vậy là chuyện cùng Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đến Lạc Thành, cứ thế được quyết định.

 

Loading...