Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 35.3
Cập nhật lúc: 2025-06-06 10:28:43
Lượt xem: 163
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng Cao Phân vẫn còn vương vấn ở thế giới này: “Nhưng... Tiểu Ngọc đang mang thai, mẹ phải suy nghĩ thêm.”
Chu Cẩm nói: “Suy nghĩ gì nữa, bên này có gì mà không yên tâm chứ. Mẹ còn khỏe, chân tay vẫn cứng cáp, chẳng lẽ không trông được cháu? Con nghĩ thử xem, Hoài Cảnh bên kia một thân một mình tội nghiệp biết bao, cứ trông ngóng con mãi. Mẹ nói cho con nghe, mẹ hiểu con trai mẹ, dù ở đâu thì trong chuyện tình cảm nó cũng là người si tình đến mức cố chấp, không thể nào cưới người khác được. Nếu con không đi, nó sẽ thất vọng lắm. Nhỡ sau này Tiểu Ngọc không còn mơ thấy được Hoài Cảnh nữa, chúng ta cũng chẳng biết nó sống thế nào. Đến lúc đó con nhất định sẽ hối hận. Nghe lời mẹ, không sai đâu.”
Những lời của Chu Cẩm đã xóa bỏ hoàn toàn những do dự cuối cùng của Cao Phân.
Bà quyết định xuyên không về quá khứ để đoàn tụ với Diệp Hoài Cảnh.
……
Thời gian trôi qua rất nhanh, Tạ Tiểu Ngọc sắp sinh rồi, đã được đưa vào bệnh viện ở Lạc Thành từ trước. Anh cả và chị dâu cũng từ nơi khác nhanh chóng đến.
Phúc Sinh sốt ruột đi tới đi lui ngoài phòng sinh, liên tục hỏi Cao Phân: “Mẹ, Tiểu Ngọc và em bé sẽ thuận lợi đúng không ạ?”
Cao Phân đã sinh ba đứa con, tâm lý rất vững vàng, dặn con trai đừng lo lắng.
Tiểu Ngọc không tăng cân quá nhiều ở giai đoạn cuối thai kỳ, em bé không quá lớn, bác sĩ đỡ đẻ là người đã có kinh nghiệm mấy chục năm. Kiểm tra cho thấy thai nhi ở vị trí thuận, không bị dây rốn quấn cổ.
Tạ Tiểu Ngọc lần này sinh nở rất suôn sẻ, là bé gái, nặng năm cân tám (2,9 kg), chỉ mất hai tiếng đã ra khỏi phòng sinh, không khiến mẹ chịu nhiều đau đớn.
Tên đã được chọn sẵn từ trước, gọi là Diệp Tiểu Từ.
Tiểu Từ khi mới sinh còn nhăn nheo, nhưng cực kỳ đáng yêu. Vài ngày sau đã trắng trẻo, bụ bẫm vô cùng.
Đến tiệc đầy tháng, cả hai nhà anh cả và anh hai đều đến, Cao Phân biết mình chẳng còn mấy ngày nữa là sẽ phải về cổ đại, bèn nói với hai đứa con trai rất nhiều lời.
Phúc Sinh nói anh cả kín miệng, có nên nói với anh cả không. Cao Phân gật đầu đồng ý.
Diệp Kim Sơn nghe xong thì hết sức kinh ngạc, còn không dám tin, đến khi xem được những chứng cứ mà Phúc Sinh đã góp nhặt suốt nửa năm nay, mới tin là thật.
Mẹ đã khổ nửa đời người, nếu có thể sang bên kia đoàn tụ với cha, anh cũng đồng ý.
Đến ngày chia tay, Cao Phân trước tiên nói với nhân viên trong tiệm rằng mình phải đi thành phố bên cạnh để xem mặt bằng, chuẩn bị mở chi nhánh.
Sau đó bà lặng lẽ quay lại. Địa điểm xuyên không là một ngôi miếu đổ nát ở Lạc Thành. Bà nội Chu, Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đều đến tiễn bà.
Cao Phân rất không nỡ rời xa họ.
Tạ Tiểu Ngọc nhìn đồng hồ thấy đã gần đến giờ, liền đưa bọc đồ trong tay cho bà:
“Mẹ, trong bọc là quần áo bên đó, con còn đổi cho mẹ ít vàng bạc nữa. Nếu tạm thời không tìm thấy cha thì đừng lo, cứ ở nguyên chỗ cũ, chắc chắn cha sẽ đến đón mẹ.”
Lúc này Tạ Tiểu Ngọc lại thấy hơi căng thẳng, nhưng Cao Phân thì rất bình thản: “Cứ thuận theo ý trời đi, nếu không thể xuyên qua thì cũng đành vậy.”
Chu Cẩm đưa cho bà một chiếc hộp giữ nhiệt: “Trong này là bánh hoa quế mà Hoài Cảnh thích ăn nhất, con mang theo đi.”
Phúc Sinh tiễn Cao Phân đến tận cửa ngôi miếu đổ nát. Cao Phân cúi đầu dặn dò Phúc Sinh mấy câu, bảo anh phải chăm sóc tốt cho Tiểu Ngọc, cho đứa trẻ và cả bà nội.
Phúc Sinh gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/35-3.html.]
Cao Phân không chần chừ nữa, bước vào trong miếu.
Tạ Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn thấy trên trời có sao chổi lướt qua, cảm thấy thật thần kỳ.
Ngày cô xuyên không cũng là trong một ngôi miếu đổ nát ở huyện Thanh Hà. Giờ mẹ đi tìm cha, cũng là trong một ngôi miếu. Không biết có phải là trùng hợp không.
Cao Phân vào rồi thì không quay lại nữa.
Chu Cẩm vịn tay Phúc Sinh, run giọng hỏi: “Phúc Sinh, mẹ con đi rồi thật sao?”
Phúc Sinh gật đầu: “Chắc là vậy.”
Phúc Sinh đi quanh một vòng bên ngoài ngôi miếu, nhìn qua khung cửa sổ mục nát, không thấy bóng dáng của mẹ đâu, cũng không nghe thấy tiếng hít thở bên trong.
Anh không dám đẩy cửa bước vào xem, sợ sẽ bị kéo theo xuyên qua. Tiểu Ngọc nói chỉ có thể có một người xuyên không, lỡ như người vào sau lại bị hồn xuyên thì sao? Để Tiểu Ngọc ở lại một mình thì anh không yên tâm.
Ba người ở bên ngoài chờ thêm một tiếng đồng hồ nữa, rồi mới dìu nhau rời đi.
Sau khi họ rời đi không bao lâu, Lương Phù cũng xuất hiện trước cửa ngôi miếu.
Sau khi Lương Thiên Đông bị điều khỏi đội khảo cổ mộ Đại hoàng tử, anh ta đã bỏ tiền mua chuộc các thành viên khác trong đội để tiếp tục thu thập tin tức.
Sau đó, khi phát hiện ra chiếc rương đựng cổ thư mà Phúc Sinh từng xem, trong đó có cuốn *Ly Hồn Ký*, anh ta đã cho người sao chép lại một bản.
Anh ta khẳng định đó là thông điệp mà cha của Phúc Sinh để lại cho họ.
Tối nay anh ta lén theo dõi, thấy có bốn người đến, nhưng khi về chỉ còn ba người.
Mẹ của Phúc Sinh vào trong ngôi miếu đổ nát rồi không thấy ra nữa. Nếu bà ấy là hồn xuyên, thì Diệp Phúc Sinh chắc chắn sẽ không để mẹ mình c.h.ế.t mà không lo hậu sự.
Lương Phù cố nén cơn hồi hộp, đi đi lại lại trước cửa miếu.
Chẳng lẽ... Cao Phân là thân xuyên?
So với xã hội hiện tại, quy củ quá nhiều, pháp luật lại hoàn thiện, thật sự không còn nhiều không gian cho anh ta tung hoành.
Lương Phù thích thời đại của anh ta hơn, nơi đó anh ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Hơn nữa, chuyện Tam hoàng tử rốt cuộc đã thua thế nào, anh ta vẫn không thể hiểu nổi.
Nếu anh ta cũng có thể xuyên qua, tìm được Tam hoàng tử từ trước, nói không chừng có thể thay đổi kết cục của ông ta.
Quyết định đi theo Tam hoàng tử là lựa chọn và mục tiêu đầu tiên của anh ta.
Về phần Tạ Tiểu Ngọc, Lương Phù quay đầu nhìn lại một cái – đàn bà, rốt cuộc cũng không quan trọng bằng giang sơn.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chỉ cần bước qua cửa một lần, nếu không thể quay về, anh ta vẫn có thể ở lại để tiếp tục đối đầu với Diệp Phúc Sinh.
Lương Phù không chút do dự đẩy cửa miếu, lập tức ngã xuống nền đất lạnh lẽo, đầu đập vào tượng Phật vỡ nát, dần dần tắt thở.