Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 5.2
Cập nhật lúc: 2025-06-06 07:51:20
Lượt xem: 463
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phúc Sinh vừa về.
Tạ Tiểu Ngọc đưa cho anh một cái ca tráng men mới.
“Phúc Sinh, anh đánh răng xong nhớ mang cốc về phòng mình nhé. Những thứ có thể đưa lên miệng thì không được dùng chung đâu đấy.”
Nhà họ Diệp không ai nói gì Tạ Tiểu Ngọc, dù sao cũng là tiền của cô tự bỏ ra.
Ăn sáng xong phải ra đồng, Lưu Tú Hảo nhìn cổ tay Tạ Tiểu Ngọc vẫn còn đỏ, thầm nghĩ đúng là yếu đuối, cô ta nói:
“Mẹ, trưa nay chắc Tiểu Ngọc phải nấu cơm rồi nhỉ?”
Tạ Tiểu Ngọc chẳng cần Cao Phân mở lời, cô vốn đang muốn nấu món ngon cho Phúc Sinh, liền vui vẻ nói:
“Được, trưa nay con nấu cơm.”
Lưu Tú Hảo bĩu môi, trong lòng đắc ý: ngoài cái đẹp yếu ớt, Tạ Tiểu Ngọc chẳng có điểm gì tốt, không làm được việc đồng áng, nếu còn làm cơm khét nữa thì xem mẹ chồng còn chịu đựng được bao lâu.
Tạ Tiểu Ngọc nói:
“Mẹ ơi, bây giờ đang mùa vụ, anh cả, anh hai với Phúc Sinh đều làm việc nặng, hay là mình mua nửa cân thịt về bồi bổ cho mọi người nhé?”
Nhà đã nửa tháng rồi chưa ăn thịt, người lớn còn chịu được, ba đứa cháu nghe đến thịt là nuốt nước miếng.
Cao Phân đau lòng lấy ra ba hào rưỡi đưa cho Đại Trụ: “Đi mua nửa cân mỡ về.”
Tạ Tiểu Ngọc liền nói: “Vậy để con đi cùng với Đại Trụ.”
Lưu Tú Hảo xót của, sớm biết trưa có thịt thì cô ta đã giành nấu cơm rồi, Tạ Tiểu Ngọc biết nấu nướng gì chứ, phí mất nửa cân thịt.
Cô ta nghĩ lại: đợi đến lúc Tạ Tiểu Ngọc làm cháy thịt, đảm bảo sẽ bị cả nhà ghét bỏ.
Nhà họ Lưu làm ruộng tới tận lúc tan ca cũng không ai về nhà nấu cơm.
Bà Liễu bên cạnh tò mò hỏi:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Tú Hảo, sao hôm nay cô chưa về nấu cơm vậy?”
Lưu Tú Hảo đã sớm ngừng cuốc, ngồi dưới gốc cây uống nước.
Hôm nay Tạ Tiểu Ngọc nấu ăn, cô ta chẳng muốn về sớm, thà ngồi nghỉ trên bờ ruộng.
Cô ta nói: “Hôm nay đến lượt Tiểu Ngọc nấu cơm.”
Bà Liễu trêu: “Cô giáo Tiểu Ngọc yếu đuối lắm, nghe nói trên thành phố toàn dùng bếp gas, không biết cô ấy có nấu nổi bếp củi không, đừng để cháy mất bữa cơm trưa lại phí cả lương thực, hay là cô về nấu thì hơn.”
Lưu Tú Hảo vờ như không nghe thấy.
Cháy thì càng hay, đã không làm ruộng lại không biết nấu ăn, để xem mẹ chồng có hối hận vì cưới Tạ Tiểu Ngọc vào nhà hay không.
Dù là ở thế kỷ hai mốt hay ở thời đại này, Tạ Tiểu Ngọc đều biết nấu ăn, mà còn nấu rất ngon, chỉ là hai năm xuống nông thôn cô không nấu mà thôi.
Cô cùng Đại Trụ đến quầy thịt ở đội sản xuất, chọn nửa cân thịt ba chỉ.
Đại Trụ nói:
“Thím ba, bà nội bảo mua mỡ về thắng lấy dầu, tóp mỡ xào cải trắng ăn ngon lắm.”
Tạ Tiểu Ngọc cười:
“Thím ba sẽ làm món ngon hơn cho các cháu.”
Cô chọn thịt ba chỉ có cả nạc lẫn mỡ.
Nhà họ Diệp có bảy người lớn, ba đứa trẻ, nửa cân thịt ba chỉ căn bản không đủ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/5-2.html.]
Tạ Tiểu Ngọc nghĩ: vừa phải chống đói, vừa ngon miệng, lại cảm nhận được vị thịt đậm đà, vậy thì làm một nồi cơm thịt kho là hợp lý nhất.
Cô chỉ huy ba củ cải con:
“Đại Trụ, cháu đi nhặt ít củi khô. Tiểu Ni, đi ra vườn đào vài củ cà rốt, khoai tây, bóc ít đậu Hà Lan. Tiểu Trụ giúp thím nhóm lửa nhé.”
Trưa nay có thịt ăn, lại là ba chỉ ngon lành, ba đứa nhỏ liền chia nhau làm việc.
Tạ Tiểu Ngọc rửa sạch nửa cân thịt, thái hạt lựu khoảng nửa phân, cà rốt và khoai tây cũng thái hạt lựu.
Cô cho tỏi băm, gừng băm vào chảo dầu phi thơm, sau đó cho thịt ba chỉ vào xào, mùi thịt ngào ngạt vừa bốc lên, Đại Trụ và Tiểu Trụ đã không nhịn được, nuốt nước miếng liên tục.
Thơm quá đi mất, bà nội chưa từng nấu thịt thế này bao giờ, toàn mua mỡ về thắng dầu, rồi dùng tóp mỡ xào cải trắng.
Đại Trụ từng thấy như vậy là ngon lắm rồi, nhưng tóp mỡ xào cải sao có thể sánh được với thịt ba chỉ.
Cậu vội vàng bịt mũi chạy ra ngoài hít thở không khí trong lành — nhưng ngoài kia cũng toàn mùi thịt.
Tiểu Ni đang vo gạo, lượng gạo vẫn như bình thường, nhưng cô bé cảm thấy trưa nay kiểu gì cơm cũng không đủ ăn, vì mùi thịt thơm đến mức người ta không cưỡng nổi.
Thịt ba chỉ tiết mỡ, cô cho thêm hai muỗng tương đậu nhà họ Diệp tự làm, hương tương hòa quyện với thịt, vừa thơm vừa lên màu hấp dẫn.
Sau đó cho cà rốt, khoai tây, đậu Hà Lan vào xào cùng, rau củ càng làm tăng hương vị tươi ngọt, xào chín khoảng sáu phần thì nhấc ra, được một chậu đầy ắp.
Cơm nấu bằng bếp củi của nông gia đúng là thơm đặc biệt.
Gạo sôi lên thì múc bớt nước cơm ra, dùng đũa chọc vài lỗ thông hơi trên mặt cơm, rồi đổ cả chậu thịt và rau củ đã xào lên trên.
Đậy vung lại, rút bớt vài thanh củi, dùng lửa than trong bếp lò, ủ trong nửa tiếng cho cơm chín hẳn.
Cách làm cơm thịt kho này, so với nồi cơm điện đời sau còn thơm hơn nhiều.
Buổi trưa, hàng xóm sau khi tan làm lần lượt về nhà nấu cơm, khi đi ngang qua nhà họ Diệp, mùi rau, thịt, cơm trắng hòa quyện thành một hương thơm kỳ lạ của đồ ăn, lan xa đến hơn mười mét.
Vị giác tự động tiết nước bọt, ai đi qua cũng nuốt nước miếng, ai nấy đều tự hỏi: nhà họ Diệp nấu món gì mà thơm đến mức hồn vía như bay mất thế này?
Người nhà họ Diệp cũng vừa tan làm, đi đến trước cửa nhà chị Hoa bên cạnh thì bị chị gọi lại:
“Bác Cao, quần áo của Tiểu Ngọc may xong rồi, tiện thể bác mang về giúp đi.”
Lưu Tú Hảo ngửi thấy mùi thịt thơm thơm đâu đó, liền nuốt một ngụm nước bọt.
Nhà Hoa Chi Lan có mẹ chồng biết may quần áo nên thường được người ta cho trứng gà, mì sợi khi nhờ may đồ, vì vậy đồ ăn của nhà họ so với nhà họ Diệp thì tốt hơn nhiều, thỉnh thoảng lại có thịt ăn.
Nghĩ vậy, Lưu Tú Hảo lại thấy ghen tị.
Hừ, hôm nay Tạ Tiểu Ngọc mua thịt cũng chẳng biết nấu, lát nữa về nhà phải dạy dỗ cho ra trò.
Cô ta cau có nói:
“Đó là đồ của cô ta, để cô ta tự tới lấy.”
Chị Hoa vốn không ưa gì Lưu Tú Hảo, trừng mắt một cái rồi nói:
“Là quần áo Tiểu Ngọc may cho Phúc Sinh đó. Phúc Sinh, em tới lấy đi.”
Phúc Sinh đờ đẫn nhìn bộ quần áo mới được đưa vào tay — đây là lần đầu tiên trong ký ức của anh, anh có một bộ quần áo hoàn toàn thuộc về mình.
Cao Phấn thì vui ra mặt, con dâu út này không tệ chút nào, biết quan tâm đến Phúc Sinh.
Bà cười hỏi: “A Hoa, tay nghề nấu ăn của cô càng ngày càng giỏi nha, trưa nay nấu món gì vậy, thơm thế?”
Hoa Chi Lan cười:
“Tôi còn chưa bắt đầu nấu cơm đâu, mùi đó là từ sân nhà bác bay ra đấy, chắc Tiểu Ngọc đang nấu món gì ngon cho nhà bác rồi.”
Lưu Tú Hảo buột miệng nói: “Không thể nào! Tạ Tiểu Ngọc sao mà biết nấu ăn được chứ?”