Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 6.1
Cập nhật lúc: 2025-06-06 07:52:01
Lượt xem: 441
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 006: Nhất định phải đuổi Tạ Tiểu Ngọc đi
Tạ Tiểu Ngọc dựa vào đâu mà không biết nấu ăn? Cô không chỉ biết nấu mà còn nấu rất ngon nữa là đằng khác.
Cơm thịt kho được cô làm vừa đủ khẩu phần, vẫn là lượng gạo như mọi khi khi nấu cơm trộn khoai lang, đảm bảo mỗi người một bát lớn.
Nhưng lần này, trong cơm không phải là khoai lang mà là những miếng thịt và rau củ thơm ngào ngạt.
Cơm trắng mà Tạ Tiểu Ngọc nấu có độ mềm vừa phải, phần nhân được trộn đều lên, từng hạt cơm đều thấm đẫm nước sốt đậm đà.
Mỗi miếng đưa vào miệng đều có một miếng thịt ba chỉ nhỏ, cắn xuống một cái, phần mỡ và nạc hòa quyện, nước thịt lập tức bùng nổ trong khoang miệng, vị giác tự động điều khiển não bộ ăn thêm một miếng nữa.
Cà rốt ngọt thanh, khoai tây bùi mềm, mỗi miếng đều khiến người ta tự hỏi: sao cơm thịt kho lại có thể ngon đến thế?
Trên bàn ăn chỉ còn tiếng cắm đầu ăn cơm, không ai rảnh để nói chuyện.
Ba đứa trẻ nhỏ từ lúc nấu cơm đã ngồi chờ, giờ thì vừa ăn vừa hối hả xúc từng muỗng lớn, sợ ăn chậm sẽ bị người khác giành mất, đến từng hạt cơm cũng có thể nếm được vị thịt kho, ngon, quá ngon.
Lưu Tú Hảo vừa hận vừa tiếc, ngon đến vậy đúng là không nên để Tạ Tiểu Ngọc nấu.
Cô ta không xuống đồng được, nhưng lại nấu ăn ngon như thế, nửa cân thịt ba chỉ đã khiến cả nhà thỏa cơn thèm, sau này đảm đương luôn việc nấu nướng trong nhà, vậy còn cách nào đuổi cô ta đi nữa?
Tạ Tiểu Ngọc chia nửa bát cơm thịt kho của mình sang cho Phúc Sinh, rồi mới bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Ừm, tay nghề của cô không hề mai một, thậm chí còn tiến bộ hơn. Có lẽ là nhờ bếp đất ở quê và nguyên liệu tươi ngon tự nhiên.
Lưu Tú Hảo ăn rất thỏa mãn, nhưng vẫn thấy chưa đủ no, thấy Tạ Tiểu Ngọc lại giở trò chia cơm cho Phúc Sinh, cô ta thầm nghĩ: nếu không thể khiến mẹ chồng đuổi Tạ Tiểu Ngọc đi, thì phải khiến cô tự chịu không nổi mà bỏ đi.
Cô ta ôm bát cơm nói:
“Mẹ à, Tiểu Ngọc không thể ra đồng kiếm công điểm, vậy thì sau này ba bữa ăn đều giao cho cô ấy đi. Không lẽ tụi con ra đồng làm việc cực nhọc, còn cô ấy ở nhà chơi không sao?”
Nấu ba bữa một ngày cho mười người trong nhà, cũng chẳng nhẹ nhàng gì hơn đi làm đồng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tạ Tiểu Ngọc chưa chắc trụ nổi mấy ngày đã thấy mệt, Lưu Tú Hảo nghĩ, kệ cô ta, mỗi ngày cô ta nấu thì mình có miếng ngon ăn, lời rồi còn gì.
Cao Phấn ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng bắt đầu đắn đo.
Tạ Tiểu Ngọc lúc còn ở thành phố vốn được nuông chiều, nghe nói hai anh chị cô đều rất thương cô, cô mà nổi hứng thì nấu một bữa cũng được.
Nhưng bắt cô nấu cơm cho cả nhà mười miệng ăn mỗi ngày như người làm, với một cô gái yếu ớt như vậy, lỡ đâu cô bỏ đi thật thì Phúc Sinh biết làm sao?
Cao Phấn thấy khó xử vô cùng.
Tạ Tiểu Ngọc chẳng đời nào chịu làm người hầu cho người khác.
Cô lập tức nói: “Mẹ, ngày mai con cũng ra đồng làm việc, kiếm công điểm cho nhà.”
“Phì.” Lưu Tú Hảo cười sằng sặc: “Tiểu Ngọc, nếu em lại bị say nắng, nhà mình đâu có tiền chữa bệnh cho em, lại còn phải có người hầu hạ, cuối năm tính công điểm là thiếu nợ đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/6-1.html.]
Cao Phấn nhìn Tạ Tiểu Ngọc ăn còn ít hơn cả Tiểu Ni, nếu cô mà ngất ngay trên bờ ruộng thì không phải chuyện chơi: “Con ra đồng không được đâu, cứ ở nhà, nhà mình có bốn người phụ nữ, thay phiên nấu ăn là được.”
“Mẹ, mẹ thiên vị quá rồi.” Lưu Tú Hảo đặt đũa xuống bàn.
Tạ Tiểu Ngọc là người thành phố, lấy chồng về nhà họ Diệp cũng phải biết hạ mình. Nếu sợ khổ thì quay về thành phố đi, ở đó còn có anh chàng họ Lương chờ nuôi cô ta đấy.
Phúc Sinh hôm nay ăn rất no, vô thức bát đã cạn.
Trước đây anh từng ăn thịt hai lần, đều là luộc nước, dù không có gia vị nhưng hương vị của thịt đã rất đậm đà, lúc ấy anh nghĩ đó là món ngon nhất trên đời.
Vì lời sư phụ nói “cố gắng sống tới cuối cùng sẽ được ăn thịt mỗi ngày”, anh đã liều mạng sống sót.
Nhưng anh đã sai, cơm thịt kho mới là món ngon nhất.
Anh không biết miêu tả mùi vị ấy thế nào, chỉ biết là cứ ăn mãi không ngừng, lần đầu tiên ăn no như vậy, thỏa mãn như vậy.
Phúc Sinh nghĩ, món cơm thịt kho ngon thế này, dù là người bạn thân nhất anh cũng không chia cho, vậy mà Tiểu Ngọc lại chẳng do dự chia cho anh một nửa.
Phúc Sinh nói: “Tôi, nấu cơm.”
Giọng Phúc Sinh lạnh lẽo cứng rắn, trầm đến độ xuyên thẳng vào màng nhĩ người nghe, Lưu Tú Hảo chỉ thấy tim như bị va đập, nghẹn đến không nói nên lời.
Thực tế là lúc này cô ta cảm thấy cực kỳ khó chịu, như thể mở miệng ra cũng không thở được.
Tạ Tiểu Ngọc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lưu Tú Hảo, thầm nghĩ âm sắc của Phúc Sinh vừa rồi khác hẳn bình thường, chắc lại là một tuyệt kỹ kỳ quặc nào đó của anh.
Phúc Sinh khiến Lưu Tú Hảo câm miệng, là đang bảo vệ cô.
Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy ấm lòng, ngày nào cũng được Phúc Sinh sưởi ấm.
Phải làm sao đây?
Tất nhiên là càng phải đối xử tốt với Phúc Sinh hơn nữa, không để ai bắt nạt anh ấy.
Cô nói: “Mẹ ơi, mẹ cứ để con thử xem sao, cơ thể con cũng cần rèn luyện một chút, bây giờ thanh niên người nào cũng yếu, không rèn luyện là không được đâu.”
Cao Phấn cứ lắc đầu, không tin Tạ Tiểu Ngọc nổi, nhưng không cãi lại được cô: “Để mẹ nói với đội trưởng một tiếng, mai con thử xem sao.”
Tạ Tiểu Ngọc vui vẻ nói: “Mẹ thật là tốt quá.”
Cao Phấn trong lòng thì lật trắng mắt, miệng thì ngọt mà chẳng biết lười biếng trốn việc, còn đòi ra đồng làm, ngốc hết chỗ nói.
Cơm thịt kho ngon quá mức, mọi người đều cảm thấy chưa ăn đã no, trên bàn còn một chậu lớn canh trứng rong biển tôm khô, phía trên lơ lửng vài lá rau lang xanh mướt, nhìn bề ngoài đã thấy hấp dẫn rồi.
Lưu Tú Hảo lúc này mới hồi phục, thấy lạ lùng, vừa rồi là chuyện gì vậy, tự dưng lại thấy khó chịu. Cô ta lại bắt đầu lắm lời: “Tạ Tiểu Ngọc, cô có biết trứng gà quý thế nào không, để dành đổi muối đấy, cô nói xem, cô cho bao nhiêu quả vô cái thau này hả?”
“Tôi chỉ bỏ một quả thôi, không tin thì chị đi đếm số trứng còn lại trong tủ đi.”
Rong biển và tôm khô đều là Tạ Tiểu Ngọc mang từ điểm tập kết thanh niên trí thức về, cô bỏ một quả trứng cũng là cho cả nhà cùng ăn, Cao Phấn trừng mắt nhìn con dâu thứ hai: “Không thích ăn thì khỏi ăn.”