Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 8.2
Cập nhật lúc: 2025-06-06 07:54:35
Lượt xem: 394
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cao Phân vừa giận cô con dâu thứ hai suốt ngày sinh sự, vừa lo Phúc Sinh thật thà quá, chỉ biết cúi đầu ăn cơm chứ không biết gắp món ngon cho mình. Nhà này ai cũng đói rã, thấy bàn ăn thế kia không cướp là uổng. Tiểu Ngọc rõ ràng đang thiên vị Phúc Sinh.
Cao Phân từng muốn thiên vị con út, nhưng còn ba đứa cháu nội nên không tiện ra mặt. Giờ có Tiểu Ngọc đứng ra lo cho Phúc Sinh, người khác có muốn nói ra cũng không có cớ, vậy cũng chẳng có gì là không tốt.
Cao Phân cầm đũa lên nói: “Trời nóng, thức ăn để qua đêm cũng hư, món ngon thế này, mọi người cứ ăn cho đã cái bụng.”
Phúc Sinh nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn riêng trước mặt, còn có thêm một bát canh, quay đầu nhìn Tạ Tiểu Ngọc — những món này đều là phần riêng cho anh, mẹ và các anh chị dâu không có ý kiến gì sao?
Tạ Tiểu Ngọc đoán được ý anh, liền gật đầu chắc nịch: “Cá là anh bắt, cơm là em nấu, ai mà dám nói gì, lần sau em không nấu nữa là xong.”
“Không được!” Đại Trụ và Tiểu Trụ là người đầu tiên phản đối, Đại Trụ nuốt nước miếng, vội nói: “Chú ba, chú mau ăn đi, mọi người đang chờ chú động đũa đó.”
Phúc Sinh bắt đầu ăn từng miếng lớn, thì ra đồ ăn Tiểu Ngọc để phần cho mình, người khác không dám giành, cũng không dám nói gì, Tiểu Ngọc thật lợi hại.
Đũa của mọi người lập tức gắp vào những món ngon chưa từng được nếm qua, món cá lát nấu củ cải chua quá đỗi ngon miệng, bên trong còn có rau cải bẹ và cần tây thấm vị chua của củ cải và vị tươi của cá, rất bắt cơm. Còn món đầu cá kho đậu tương thì đậm đà thơm béo, ngay cả cơm khoai lang trong chén cũng trở nên ngon hơn. Ăn xong lại húp một chén canh đầu cá đậu phụ ngọt thanh, cảm giác như lỗ chân lông cũng thư giãn theo.
Thật sự quá mãn nguyện.
Ai nấy đều ăn no căng bụng, ăn xong thì kiếm chỗ ngồi tựa lưng nghỉ ngơi, dễ chịu đến nỗi ăn Tết cũng chưa chắc đã được thế này.
Hôm nay Phúc Sinh ăn chậm hơn mọi ngày, bởi vì món ăn đều đặt ngay trước mặt, không cần lo tranh không lại người khác, cũng không sợ ai giành phần của mình, nên anh cẩn thận thưởng thức từng món một. Ngay cả tỏi băm và gừng băm, anh cũng nếm thử — thì ra trên đời còn nhiều hương vị phong phú như vậy.
Cao Phân càng lúc càng hài lòng với Tạ Tiểu Ngọc, bà không khỏi nhớ lại lời Hoa Lan Chi lải nhải lúc tan ca — bà Trần nói, các trí thức trẻ ở các làng đang lần lượt được gọi về thành phố, Tiểu Ngọc vốn được nuông chiều ở nhà mẹ đẻ, không chừng sẽ bị đón về bất cứ lúc nào. Phải tranh thủ sớm vun đắp tình cảm giữa Phúc Sinh và Tiểu Ngọc, nếu Tiểu Ngọc có về thành phố, cũng có thể đưa Phúc Sinh đi cùng.
Cao Phân đồng tình với điều này, nhưng vun đắp tình cảm kiểu gì đây?
Cao Phân và bà Trần cùng suy nghĩ: sớm sinh đứa con mới là chính đạo.
Cao Phân gọi con trai cả lại, nói: “Thằng cả, tính khí em con như thế, có mấy chuyện nó không hiểu, con là anh, phải dạy nó, bảo nó cách nào động phòng.”
Diệp Kim Sơn đã có một đứa con gái, vợ lại đang mang bầu thêm đứa nữa, nghe vậy mặt liền đỏ bừng: “Mẹ, con nói với Phúc Sinh chuyện đó sao được, mẹ làm khó con rồi.”
Anh em ruột với nhau, anh cũng ngại dạy Phúc Sinh mấy chuyện xấu hổ thầm kín thế này. Việc ấy, chẳng phải đàn ông nào cũng tự biết à?
“Phúc Sinh vẫn chưa động phòng với vợ sao?”
Diệp Kim Sơn còn không tin nổi, chưa động phòng mà em dâu ba cũng không cãi nhau với Phúc Sinh, thế chẳng phải hai đứa đó đều ngốc à, hoặc là em dâu ba có tính toán khác. Bên ngoài ai cũng đồn em dâu ba gả cho Phúc Sinh là để tránh chuyện ở thành phố.
Cao Phân đập con trai cả một cái, nếu động phòng rồi thì bà còn đi nhờ con trai cả đến nhắc nhở Phúc Sinh sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/8-2.html.]
“Hôm nay con nhất định phải nói với Phúc Sinh.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Hay để thằng hai nói đi, nó lanh mồm lanh miệng hơn.”
Cao Phân thấy không ổn, con trai thứ hai ăn nói không cẩn thận, nhất định sẽ đem chuyện này ra làm trò đùa với vợ, mà để Lưu Tú Hảo biết rồi thì cả thôn sẽ biết hết — không được.
Chẳng bao lâu sau, Diệp Kim Sơn bất đắc dĩ đi ra, cầm đòn gánh và thùng nước, gọi Phúc Sinh đi lấy đèn pin soi đường phía trước cho anh: “Phúc Sinh, theo anh đi gánh nước.”
Phúc Sinh định nhận lấy đòn gánh từ tay anh: “Để em đi.”
Phúc Sinh đi gánh nước ban đêm thì vốn chẳng cần soi đường.
Diệp Kim Sơn không đồng ý: “Anh còn có chuyện muốn nói, đi thôi.”
Lần này đi gánh nước có hơi lâu, Tạ Tiểu Ngọc cũng bắt đầu lo: “Mẹ, con đi xem sao.”
Cao Phân ho nhẹ một tiếng: “Hai người đàn ông trưởng thành rồi còn có thể lạc đường chắc? Con ngủ đi.”
Qua một hồi lâu, Phúc Sinh mới về phòng, Tạ Tiểu Ngọc bảo anh đi ngủ, Phúc Sinh xoắn tay lại, lặng lẽ nằm vào phía trong giường.
Tạ Tiểu Ngọc thổi tắt đèn dầu, cũng nằm xuống, hỏi: “Anh đi đâu với anh cả mà lâu vậy?”
“Gánh nước.”
“Gánh nước mà lâu như thế?”
“Nói chuyện.”
“Nói gì vậy, nói cho em nghe được không?” Tạ Tiểu Ngọc hỏi.
Phúc Sinh cảm thấy hơi xấu hổ, những điều anh cả nói, anh chỉ hiểu lơ mơ. Anh nhớ đến người bạn thân nhất trong số những đồng đội, người bạn đó từng nói với anh những lời tương tự. Tất cả những đứa trẻ mồ côi như họ đều mang họ Diệp theo sư phụ, người bạn đó tên là Diệp Tứ. Diệp Tứ nói anh ta có một cô gái mà mình yêu thương, sẽ tìm cách sống cùng cô ấy, mang đến cho cô ấy cuộc sống tốt đẹp.
Diệp Tứ còn từng cười nhạo Phúc Sinh, nói anh chẳng hiểu gì cả, hoàn toàn không biết tình yêu có vị gì. Phúc Sinh hỏi Diệp Tứ: “Tình yêu có vị gì?”
Diệp Tứ cười nhạo anh một lúc lâu, rồi cuối cùng nói: “Tình yêu là thứ khiến người ta cam lòng bỏ cả mạng sống để theo đuổi, là điều đẹp đẽ nhất trên đời.”
Phúc Sinh lại mơ thấy Diệp Tứ, anh ta lại khoe khoang với anh về cái gọi là mùi vị của tình yêu.
Tạ Tiểu Ngọc chờ một lúc mà Phúc Sinh vẫn không nói gì, không sao, cô không để ý, Phúc Sinh đôi khi là như vậy, không muốn nói thì sẽ không mở miệng. Trong lúc mơ màng, cô phát hiện mình đã tiến vào giấc mơ của Phúc Sinh — cô chắc chắn đây là giấc mơ của Phúc Sinh, không phải của cô.
Trong giấc mơ là Phúc Sinh trưởng thành, mái tóc đen dài buộc sau gáy, anh đang tắm trong hồ, làn nước tràn qua vòng eo gọn gàng của anh...