Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 9.1
Cập nhật lúc: 2025-06-06 07:55:19
Lượt xem: 415
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 009: Nửa đêm lên núi hái thuốc
Tạ Tiểu Ngọc lần đầu tiên tiến vào giấc mơ của Phúc Sinh. Phúc Sinh lên bờ, nước hồ thấm ướt chiếc quần đen cũ kỹ trên người anh, lưng quần chỉ được buộc đơn giản bằng một sợi dây gai. Cơ bụng vì rèn luyện cường độ cao nên săn chắc, không còn gầy trơ xương như trước, nhưng cũng chưa đến mức nở nang, chỉ là gầy mà chắc.
Tạ Tiểu Ngọc đỏ mặt.
Lên bờ xong, Phúc Sinh cầm chiếc áo trên tảng đá mặc vào, kiểu áo này Tạ Tiểu Ngọc không gọi được tên, màu đen, kiểu dáng rất mộc mạc, giản dị như trang phục của người nghèo thời xưa.
Một con bồ câu đen đáp xuống cành cây, Phúc Sinh bắt lấy nó, tháo ống tre buộc ở chân chim ra, bên trong là nhiệm vụ được giao cho anh.
Tạ Tiểu Ngọc ghé lại xem, chữ viết thời xưa đều là chữ phồn thể, nhưng vì từ nhỏ cô đã hay mơ thấy thời cổ đại và học ngành khảo cổ, nên có thể đọc được. Trong thư là mệnh lệnh kêu Phúc Sinh bắt Diệp Tứ — người đã phản bội — đưa về, nếu kháng cự thì xử tại chỗ.
Tạ Tiểu Ngọc thấy Phúc Sinh nhíu mày, sau đó anh buộc thanh kiếm mềm vào thắt lưng. Cảnh chuyển sang, Phúc Sinh đã lần ra được chỗ ẩn náu của Diệp Tứ.
Diệp Tứ quỳ trên mặt đất cầu xin Phúc Sinh, xin anh hãy tha cho vợ mình — Liễu Như Mi — người đang mang thai được sáu bảy tháng.
Nếu lần này là người khác tới, Diệp Tứ nhất định sẽ liều c.h.ế.t phản kháng. Nhưng người đến lại là Phúc Sinh, hắn hoàn toàn không có phần thắng nào. Thực lực của hắn chỉ đứng thứ tư, vì thế mới được ban tên là “Diệp Tứ”. Còn Phúc Sinh, ngay từ khi được đưa vào trại huấn luyện đã vượt xa người đứng đầu, được ban tên là Diệp Phúc Sinh.
Trong căn lều tranh, người phụ nữ mang thai chống tay vào khung cửa rồi ngã khuỵu, nàng cầu xin Phúc Sinh:
“Tôi không sợ chết, chỉ xin anh cho tôi thêm hai tháng nữa, đợi đứa con trong bụng tôi ra đời. Xin anh, xin hãy để đứa bé này được nhìn thấy ánh mặt trời.”
Phúc Sinh chần chừ không ra tay. Hai người trước mặt không ngừng van nài anh hãy tha cho đứa trẻ trong bụng. Phúc Sinh nghĩ, đây chính là thứ gọi là “tình” mà Diệp Tứ từng nói ư?
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Diệp Tứ từng nói: “tình” là vì đối phương mà cam nguyện c.h.ế.t đi. “Tình” cũng là Diệp Tứ và Liễu Như Mi, vì đứa con chưa ra đời, sẵn sàng buông bỏ tôn nghiêm, quỳ xuống cầu xin.
Phúc Sinh vung kiếm, gảy nhẹ, lấy đi chiếc thẻ kim loại trên cổ tay trái của Diệp Tứ — biểu tượng thân phận. Giọng nói của anh lạnh lùng không chút cảm xúc.
“Đi.”
Diệp Tứ sững người, không ngờ mình lại có cơ hội sống sót.
“Phúc Sinh, ngươi...” Không g.i.ế.c hắn thì làm sao ăn nói với cấp trên? Phúc Sinh sẽ bị trừng phạt nặng.
“Đi.” Phúc Sinh cau mày.
Diệp Tứ không dám nấn ná, sợ Phúc Sinh đổi ý, lập tức kéo Liễu Như Mi dập đầu tạ ơn.
“Phúc Sinh, ơn sâu như biển này, kiếp sau ta và Như Mi làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp.”
Phúc Sinh mang thẻ thân phận của Diệp Tứ về báo cáo. Vì tính cách anh quái dị, không thích nói nhiều, sư phụ anh liền tự tưởng tượng ra một kịch bản: Diệp Tứ và Liễu Như Mi đã vì tình mà nhảy vực tự vẫn, còn Phúc Sinh chỉ kịp đoạt lại thẻ thân phận.
Nhưng tất cả chỉ là do sư phụ tự suy diễn. Dù vậy, Phúc Sinh vẫn bị phạt nặng.
Anh bị giam trong ngục nước. Tạ Tiểu Ngọc đau lòng vô cùng, cô biết mình có thể đưa Phúc Sinh vào trong mộng, cùng anh đến thăm Diệp Tứ.
Trước đây, cô từng cảm thấy năng lực mơ kỳ quái này thật vô dụng, mơ thấy những chuyện đã xảy ra thì có ý nghĩa gì chứ? Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu có thể đưa Phúc Sinh đi gặp Diệp Tứ, Phúc Sinh chắc hẳn sẽ rất vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/9-1.html.]
Con của Diệp Tứ đã ra đời, Diệp Tứ để râu quai nón, lao động vất vả khiến khuôn mặt hắn sạm đen, hoàn toàn không nhận ra đó từng là một thiếu niên tuấn tú. Thế nhưng trên gương mặt của Diệp Tứ lại tràn đầy nụ cười.
Hắn và Liễu Như Mi đã đổi tên đổi họ để nuôi dưỡng đứa trẻ. Diệp Tứ đổi tên thành Diệp Kim Sơn, còn Liễu Như Mi đổi thành Giang Táo Hoa.
Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, cái tên này trùng với tên anh cả chị dâu cả trong hiện tại, chẳng lẽ anh cả chị dâu cả là kiếp sau của Diệp Tứ và Liễu Như Mi sao? Thật trùng hợp quá rồi.
Cô và Phúc Sinh đứng ngoài hàng rào, Phúc Sinh nhìn đứa trẻ còn quấn trong tã, khóe môi vậy mà lại nhếch lên.
Tạ Tiểu Ngọc kinh ngạc đến sững người, Phúc Sinh biết cười rồi sao? Trời ơi, dù là trong giấc mơ nhưng cô đã thật sự nhìn thấy rồi!
---
Cuối cùng, trước khi trời đổ mưa, lúa mùa sớm cũng đã được gặt, phơi khô và cất vào kho lúa. Nhưng công việc chưa dừng lại ở đó, phải cày ruộng chuẩn bị cấy mạ vụ mùa thu.
Không may là vào lúc này, trâu cày của đội bị bệnh. Trâu cày là tài sản quý giá của đội sản xuất, cày ruộng làm đất đều không thể thiếu nó. Đội ba vốn là đội sản xuất tiên tiến, con trâu này đã lập công không ít, không thể để nó xảy ra chuyện.
Vì vậy, đội trưởng đã mời bác sĩ thú y của đội một là lão Liêu tới khám cho trâu. Lão Liêu nói con trâu này chữa không được, nên mua con khác, đừng để lỡ mùa vụ.
Nhưng một con trâu cày thì đắt đỏ biết bao! Hơn nữa, con trâu này đã làm việc vất vả cho đội ba suốt mấy năm, ai cũng có tình cảm, làm sao nỡ bỏ mặc không cứu?
Đội trưởng đội ba lo đến mức miệng nổi đầy mụn nước, phải chạy lên huyện tìm trạm chăn nuôi. Bác sĩ thú y trực ban ở trạm chăn nuôi huyện là cháu của lão Liêu, nghe nói bác mình còn chữa không được, anh ta càng không chữa được. Hơn nữa trời đang mưa to, anh ta không chịu ra ngoài thăm khám chỉ vì một con trâu sắp chết.
Cả đội không có mấy nhà ngủ nổi, mất trâu cày rồi thì lấy gì cày ruộng? Mọi người vây quanh chuồng trâu, bó tay chịu trói, sốt ruột vô cùng.
Vương Nhị Lại ngậm cọng rơm, hắn đến chỉ để xem náo nhiệt, ánh mắt còn cứ liếc nhìn mấy cô vợ trẻ, thật khiến người ta khó chịu.
Hắn nói: “Đội trưởng, trâu bệnh c.h.ế.t thì bán chẳng được bao nhiêu, hay là g.i.ế.c thịt chia cho cả đội mỗi nhà vài cân đi.”
Giết trâu cày là phạm pháp, nhưng trâu bệnh c.h.ế.t thì không ai quản, Vương Nhị Lại nghĩ không thể để phí được.
Giang Hoài Sơn mắt đỏ hoe, cầm cuốc đuổi Vương Nhị Lại đi.
Phúc Sinh ngồi xổm xuống xem mắt trâu, lại xem cỏ thức ăn trâu ăn mấy ngày nay, đứng dậy nói: “Cứu được.”
Thím Liêu bĩu môi liếc Phúc Sinh, bất mãn nói: “Ai cho cái thằng ngốc này vào chuồng trâu quấy rối thế?”
Họ Liêu kia là người đội sản xuất một gả sang đây, cha bà là bác sĩ thú y họ Liêu. Cha bà còn nói không chữa được, Phúc Sinh cái thằng ngốc này thì loạn cái gì?
Tạ Tiểu Ngọc nhìn đôi mắt rưng rưng của con trâu, trong lòng thấy buồn vô cùng. Những con vật đáng yêu này có lỗi gì chứ?
Thức ăn cho trâu do con dâu nhà họ Liêu chuẩn bị không sạch sẽ, nên trâu mới bị bệnh. Những việc này Tạ Tiểu Ngọc đã thấy trong giấc mơ tối qua, là chuyện sẽ xảy ra vài ngày sau.
Trong mơ, con trâu này c.h.ế.t bệnh. Đội sản xuất mua từ đội một về một con trâu con mới vài tháng tuổi, lại bị con dâu nhà họ Liêu này cho ăn đến phát bệnh. Đội trưởng phải mời bác sĩ thú y khác từ trạm chăn nuôi mới cứu được con trâu nhỏ. Nhưng con trâu đang thời kỳ khỏe mạnh này thì không có cơ hội sống.
Tạ Tiểu Ngọc cũng không biết khả năng mơ này có phải là “bàn tay vàng” của cô không, nếu là thật thì cô thấy cũng vui lắm. Ít nhất cô có thể cho Phúc Sinh thấy cuộc sống hạnh phúc về sau của Diệp Tứ, cũng có thể cứu con trâu của đội trước khi quá muộn.