Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 9.2

Cập nhật lúc: 2025-06-06 07:55:27
Lượt xem: 368

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Tiểu Ngọc vội hỏi: “Phúc Sinh, anh định chữa thế nào?”

 

“Đi hái thuốc.”

 

Vậy là phải lên núi rồi. Trên núi sau làng Đại Hà thực sự có không ít dược thảo. Động vật trong núi khi bị bệnh sẽ tự đi tìm cỏ thuốc để ăn. Từ xưa đến nay, hình dáng các loại dược thảo không thay đổi, Phúc Sinh nhận ra được.

 

Tạ Tiểu Ngọc nhìn mưa lớn bên ngoài, lo lắng hỏi: “Bây giờ là ban đêm, mưa lại lớn thế…”

 

“Không sao.”

 

Phúc Sinh cầm đèn pin chuẩn bị đi. Trước kia, môi trường sinh tồn của anh còn khắc nghiệt hơn thế nhiều. Giờ còn có đèn pin, có thứ để soi sáng. Ở cổ đại, anh và đồng đội phải chạy trong rừng sâu núi thẳm giữa cơn mưa như trút, sau lưng còn có truy binh. Giờ chỉ là đi tìm dược thảo, chẳng đáng ngại.

 

Giang Hoài Sơn cầm lấy áo mưa, đuổi theo: “Phúc Sinh, tôi đi cùng cậu!”

 

Phúc Sinh quay đầu: “Anh, vướng chân.”

 

Giang Hoài Sơn ngớ người, Phúc Sinh là vì con trâu của đội mà lên núi tìm thuốc, lỡ cậu ấy xảy ra chuyện gì, thì anh không thể ăn nói với vợ mới cưới của Phúc Sinh, cũng không ăn nói được với thím Cao Phân.

 

Chỉ có Tạ Tiểu Ngọc hiểu ý của Phúc Sinh. Giang Hoài Sơn đi theo sẽ khiến Phúc Sinh phải phân tâm chăm sóc, hơn nữa tốc độ của Phúc Sinh khi di chuyển, Giang Hoài Sơn không thể theo kịp.

 

Tạ Tiểu Ngọc giải thích với Giang Hoài Sơn, Phúc Sinh chỉ là không giỏi diễn đạt. Chuyện nguy hiểm như đi lên núi giữa đêm mưa, ý Phúc Sinh là để anh ấy tự đi một mình là tốt nhất.

 

Hơn nữa, Phúc Sinh đã biến mất trong màn mưa, Giang Hoài Sơn có muốn đuổi theo cũng không kịp nữa.

 

Một lượt đi về ít nhất cũng phải hơn một tiếng. Cao Phân thấy Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc còn chưa quay lại, vội chạy đến chuồng trâu tìm người. Nghe nói Phúc Sinh một mình lên núi trong mưa, sắc mặt bà tái nhợt.

 

Thím Liêu nhìn bộ dạng luống cuống của Cao Phân thì lòng có chút hả hê. Hồi trước, thấy Phúc Sinh giỏi giang, bà ta từng nói với Cao Phân, để Phúc Sinh làm con rể ở rể nhà mình. Cao Phân không đồng ý. Lúc đó, bà còn mỉa mai Cao Phân rằng, một thằng ngốc, làm con rể ở rể thì sao chứ, cưới được vợ đã là tốt rồi.

 

Sau đó, Cao Phân gả Phúc Sinh cho Tạ Tiểu Ngọc – người không đòi sính lễ, còn mạnh miệng mỉa mai ngược lại, nói con trai bà nếu cưới thì phải cưới người xinh nhất, mà Tiểu Ngọc lại còn là trí thức về nông thôn nữa.

 

Thím Liêu nói: “A Phân à, con dâu Tiểu Ngọc nhà chị thật chẳng có lương tâm gì cả, Phúc Sinh phải lên núi mà nó cũng không ngăn lại.”

 

Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, người đàn bà này là sao thế, rõ ràng đang muốn chia rẽ mẹ chồng nàng dâu. Muốn chia rẽ à? Cô cũng chẳng phải quả hồng mềm dễ bóp đâu!

 

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Mẹ à, là tại cha của thím Liêu không chịu chữa bệnh cho trâu của đội mình, Phúc Sinh mới bất đắc dĩ phải lên núi. Mọi người nghĩ xem, cha thím Liêu có ý gì vậy? Trâu của đội mình mà chết, thì có lợi gì cho đội nhất của họ? Đội trưởng Giang cũng không mời được bác sĩ thú y ở trạm chăn nuôi. Nếu có bác sĩ ở đây, thì Phúc Sinh đâu cần phải lên núi giữa đêm. Anh ấy làm việc vì tập thể, cớ gì lại bị nói xấu chứ?”

 

Cao Phân bị Tạ Tiểu Ngọc làm cho bừng tỉnh, liền chỉ vào thím Liêu, cười lạnh rồi nói với Tiểu Ngọc: “Con còn nhỏ, chưa hiểu rõ mánh khóe trong chuyện này đâu. Nếu trâu nhà mình không cứu được, đội một bọn họ đang có một con bê nhỏ chờ bán. Năm nay đội ba nhà mình mà không có trâu, danh hiệu ‘đội sản xuất tiên tiến’ sẽ rơi vào tay đội một.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/9-2.html.]

 

Cao Phân tức giận nói: “Liêu Hồng Trà, cô đã gả sang đội ba, hộ khẩu cũng ở đây, mà còn bênh vực đội một. Tốt nhất là dọn cả nhà về đội một đi cho rồi!”

 

Cao Phân nói trắng ra như thế, Giang Hoài Sơn cũng tức giận thật sự. Khó trách khi anh đến trạm chăn nuôi lại không mời được cháu trai của bác sĩ Liêu. Anh giận dữ nói: “Chờ mai trâu nhà mình khỏi bệnh, tôi nhất định phải đến trạm chăn nuôi khiếu nại!”

 

Liêu Hồng Trà quýnh lên, hoàn toàn không phải như vậy, chỉ tại Tạ Tiểu Ngọc quá giỏi trong việc chia rẽ. “Cha tôi đã nói là chữa không được thì chắc chắn là không được. Dù Phúc Sinh có tìm được thuốc, cũng chẳng thể chữa khỏi, các người cứ đợi đấy.”

 

Lão Lý – người chăm sóc trâu mấy năm nay, mấy hôm trước bị con dâu thím Liêu giành mất việc này. Giờ trâu bị bệnh, ông lo đến phát sốt, vội vàng chạy tới: “Đội trưởng, trâu sùi bọt mép rồi, nhìn là biết không ổn đâu!”

 

Giang Hoài Sơn suýt ngã quỵ. Đúng lúc này, Phúc Sinh mang thuốc trở về. Tạ Tiểu Ngọc thấy anh, vội la lên: “Tránh ra, Phúc Sinh về rồi!”

 

Thím Liêu thấy Phúc Sinh thật sự hái được thuốc, nếu chữa khỏi thì cộng với việc Tạ Tiểu Ngọc khéo léo khơi chuyện, Cao Phân lại nói bóng gió, chẳng khác nào nói cha bà thật sự không chịu chữa bệnh cho trâu của đội. Một khi bị đổ lên đầu chậu nước bẩn đó, người trong thôn sẽ chỉ trích sau lưng bà.

 

Thím Liêu hoảng hốt nói: “Thứ cỏ linh tinh gì thế kia, đừng để trâu vừa ăn vào đã chết. Vẫn nên đợi đến sáng mai để cháu trai tôi tới xem. Nó là bác sĩ thú y chính quy.”

 

Đội trưởng Giang bị bà làm phiền đến mức phát bực. Trâu đang sùi bọt mép, căn bản không đợi được đến sáng mai. Mà dù có đợi được, anh cũng chẳng dám để họ nhà Liêu chạm vào con trâu này nữa. Giờ tất cả hy vọng đều đặt vào chỗ thuốc mà Phúc Sinh mang về.

 

“Phúc Sinh, nhanh lên!” Giang Hoài Sơn giục.

 

“Cứu được.” Phúc Sinh nói, rồi lấy chày giã thuốc dược thành nhuyễn, nhét vào miệng con trâu. Con trâu này cũng có linh tính, có lẽ nó biết đây là thuốc cứu mạng, nên nuốt xuống luôn.

 

Thuốc đã cho uống, giờ chỉ có thể chờ kết quả. Khoảng hơn nửa tiếng sau, con trâu không còn sùi bọt mép nữa, tinh thần cũng có phần hồi phục. Phúc Sinh lại đút thêm một lượt thuốc, còn cho nó uống ít nước sạch. Quan sát thêm một lúc, anh mới chắc chắn nói: “Không c.h.ế.t được.”

 

Trâu của đội không sao, Giang Hoài Sơn mừng hết biết, liền dẫn đầu khen ngợi Phúc Sinh: “Phúc Sinh, hôm nay may mà có cậu. Hai ngày tới, cậu cứ ở chuồng trâu chăm sóc nó, khỏi phải ra đồng, tôi tính công điểm đủ cho cậu!”

 

Rồi nhìn quanh đội viên xung quanh, anh nói lớn: “Phúc Sinh hai ngày tới chăm trâu, tính công điểm ngang đi làm đồng. Mọi người không ý kiến gì chứ?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Các đội viên lần lượt gật đầu: “Không có ý kiến, đều nhờ Phúc Sinh cả, A Phân à, nhà chị có người như Phúc Sinh đúng là giỏi quá.”

 

Con trâu này đội đặc biệt phân công một người già yếu chăm sóc, được tính công điểm. Trước kia ông Lý chăm sóc thì chẳng có vấn đề gì, từ khi con dâu thím Liêu tiếp quản thì trâu lại đổ bệnh. Việc chăm trâu bị giành mất đã khiến ông Lý ngấm ngầm bất mãn từ lâu.

 

Ông nghi ngờ nói: “Sùi bọt mép là giống bị trúng độc, đang yên đang lành sao lại bị trúng độc được?”

 

Phúc Sinh quay đầu nhìn về đống cỏ ở góc tường. Tạ Tiểu Ngọc chú ý tới, cô nhớ trước khi Phúc Sinh lên núi hái thuốc, anh đã kiểm tra đống cỏ. Cô vội nói: “Có khi nào là do đống cỏ có vấn đề không?”

 

Hiện giờ người chăm trâu là con dâu của thím Liêu. Bà ta vội lên tiếng: “Tạ Tiểu Ngọc, cô đừng nói linh tinh! Con dâu tôi chăm trâu còn kỹ hơn chăm con mình!”

 

Cao Phân hừ lạnh một tiếng: “Chị gấp cái gì, kiểm tra cỏ một cái là biết thôi.”

Loading...