Triệu Tiểu Thảo : "Không là nhận La Tiếu, nếu nhận La Tiếu thì chỉ điểm công tăng lên, mà chuyện cũng sẽ thuận buồm xuôi gió, bây giờ thì , chỉ ngậm đắng nuốt cay thôi."
Triệu Phổ Lâm : "Có ăn cũng ngậm miệng ."
Không chỉ gia đình nhớ thương La Tiếu, Lý Tú Lan và con dâu Phùng Tiểu Quyên cửa, cầm chiếc gáo bên cạnh lu vò nước đổ đầy một gáo, uống "ừng ực ừng ực", uống xong thì lau miệng xuống chiếc ghế ở trong sân.
Cô : "Mẹ, nãy con về thôn thì bé gái mồ côi hai cái túi lớn, khiến trong thôn vô cùng ghen tị."
Lý Tú Lan liếc mắt một cái, hỏi: "Con ?"
Phùng Tiểu Quyên lặp thêm một nữa: "Là đứa bé mà nhà họ Triệu nhận nuôi , nãy đại đội trưởng đưa nó hai cái túi lớn từ thủ đô gửi đến, ngờ nó im lặng mà còn ."
Lý Tú Lan lập tức yên, lên đám mây trôi trời hồi lâu nhà.
Bà nhà, Cao Thuận Nghĩa vẫn còn giường: "Này ông, nghĩ chuyện của La Tiếu thể chờ nữa, nãy con dâu con nhãi nhận hai túi đồ lớn.
Nhất định sẽ nhiều nghĩ đến La Tiếu hơn, nếu còn chần chừ nữa thì sẽ khác cướp mất."
Cao Thuận Nghĩa suy nghĩ hồi lâu: "Cũng , nhưng chuyện cũng tìm lý do, nếu thì mấy trong thôn chúng bắt nạt khác."
Lý Tú Lan : "Cha nó , ông đừng quên lúc La Tiếu cứu mạng ông, cũng xem như là ân nhân cứu mạng của nhà chúng , chúng quan tâm nó cũng là lẽ đương nhiên.
Để báo ơn thì chúng để đứa con thứ ba đính hôn với nó, như về cũng thuận tiện chăm sóc, lý do thì ai còn gì nữa, đừng quên nó chỉ là một đứa trẻ mồ côi."
Cao Thuận Nghĩa : "Lý do gượng ép, nhưng chung thì cũng tạm chấp nhận ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-108.html.]
La Tiếu cảm ơn nhân viên đưa hai gói hàng đến, quên dúi cho nhân viên một nắm táo tàu khô, tiễn thì đóng chặt cửa, mang hai gói hàng gian, nấu cơm xong thì mở .
Cô ở trong gian nấu một nồi cơm lớn, để dành ăn nhiều , đôi lúc tan nấu cơm, món rau diếp xào tỏi hôm qua tệ, thêm món gà thái hạt lựu.
Cơm nước xong xuôi thì mới mở gói hàng , ông Viên gửi cho cô hai bình sữa mạch nha, hai túi sữa bột, còn một chiếc áo sơ mi trắng chấm đỏ, một cái quần và một đôi giày da màu đen.
Ngoài vài quyển tạp chí, xấp báo, hai tờ bản thảo và một thứ lặt vặt, còn một lá thư, rằng nếu khó khăn gì thì hãy với bọn họ.
Còn hỏi cô nguyện ý đến thủ đô sinh sống ? Chu đáo kèm thêm dãy điện thoại để lưu .
Ông Dương và bà Dương thì gửi cho cô nhiều t.h.u.ố.c bổ, mạch nha, kẹo sữa thỏ trắng, hai hộp thịt, còn ít ngân phiếu định mức, bộ đều là phiếu quân dụng phổ biến cả nước.
Phía còn kèm theo hai cuộn vải, một đôi giày thể thao màu trắng, là để giúp cô dành thời gian may quần áo, để thể mặc học.
Trong lòng La Tiếu cảm thấy ấm áp, chằm chằm những vật , nội tâm phức tạp, như là lấy hạnh phúc của khác, hưởng thụ sự quan tâm lo lắng mà khác nên .
Hồi lâu cô mới thở dài một , thầm nghĩ dù gì cũng gửi đến thì cô sẽ nhận, cô sẽ nhớ kỹ tấm lòng của bọn họ, lựa cơ hội sẽ báo đáp, cảm ơn.
Cô nhớ đến việc vài con cá xông khói để gửi cảm ơn, nhưng bây giờ , thời tiết quá nóng, bọc hút chân , sợ là đến thủ đô thì hỏng .