La Tiếu mỉa: "Thật đúng là chuyện hài."
La Húc Viễn uống hết nước trong cốc, dậy : "Được , , nhớ gì thì báo cho ."
La Tiếu lấy hai gói trong tủ tài liệu : "Anh hai, cái mang về, chẳng bảo chỗ em uống ngon đấy thôi !"
La Húc Viễn nhận lấy, đáp: "Vậy thì hai khách sáo nữa!"
Tiễn trai xuống lầu, trông theo chiếc xe dần khuất, cô dợm thì chợt tiếng gọi, đó dáng thấp, ánh mắt lén theo chiếc xe xa: "Chào cô, giáo sư La, là Tiêu Thuỵ Lượng, ở phòng hành chính tổng hợp của trường."
La Tiếu vốn quen , cô hờ hững : " chỉ là một phó giáo sư thôi, mong gọi cho chính xác."
Tiêu Thuỵ Lượng ngượng ngùng đáp: "Cũng thế cả, dù gì với năng lực của cô, tin chắc chẳng bao lâu nữa cô sẽ thăng cấp lên hàm giáo sư."
La Tiếu , trong lòng chút vui: "Xin , còn việc, đây!"
Tiêu Thuỵ Lượng theo La Tiếu về phía toà nhà văn phòng, ánh mắt chất chứa mưu mô tính toán.
Anh nghĩ bụng, phó giáo sư họ La quả thực vẫn xinh , dựa học thức của cô , tiền đồ tương lai chắc chắn sẽ rộng mở, nếu tạo mối quan hệ với cô , , ở trong ngôi trường đó, hô mưa gọi gió thế nào chẳng .
La Tiếu con suy nghĩ như , cho dù cô , chắc hẳn cô cũng chẳng để bụng. Định lợi dụng cô ư? Người thì mà mơ giấc mơ thế!"
Thời gian vùn vụt trôi qua, đến chủ nhật, La Tiếu và Lục Nghị Thần chuẩn sẵn khá nhiều đồ, bọn trẻ buổi sáng cần gọi cũng tự giác dậy.
Vốn dĩ La Tiếu định đưa theo cả bé Khổng Danh Dương cùng, nhưng Lục Nghị Thần ngăn : "Anh thấy là thôi, Danh Dương chỉ là cháu bên ngoại, Bằng Hạo còn là cháu bên nội, chúng kinh nghiệm, chờ đến khi chơi sẽ thông báo cho bọn chúng .
La Tiếu ngẫm thấy cũng , bèn : "Chờ một thời gian nữa, thời tiết ấm áp lên, chúng tổ chức cả gia đình thanh minh."
Lục Nghị Thần xếp đồ lên xe, tiếp lời cô: "Ý đấy, đến lúc đó đông càng vui hơn."
Họ cả hai xe, kéo cả hai ông bà Dung cùng lên xe, Lục Nghị Thần lái một chiếc, xe do Tề Lĩnh lái, hai chiếc xe nối đuôi chạy về hướng vườn thú.
Ngày chủ nhật, nhiều đưa con chơi, xếp hàng dài chờ vườn thú, phía bên tay trái chính là hồ Phi Cầm, mấy cu cũng thấy mới mẻ, cặp mắt nhỏ sáng lên, đáng yêu vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1305.html.]
Suốt dọc đường, bọn trẻ tỏ phấn khích, chúng xem nào là Bảo tàng Voi Châu Phi, Vườn Nai, Ngôi nhà Kangaroo, Ngôi nhà Flamingo, Ngôi nhà Khỉ đột, Ngôi nhà Gấu trúc khổng lồ, Ngôi nhà Khỉ vàng, Ngôi nhà Hươu cao cổ và Ngôi nhà Cá nhiệt đới đều để tiếng và những bài hát cho các em. La Tiếu chụp nhiều ảnh cho bọn trẻ.
Ông bà Dung cũng chuyến chơi mở mang tầm mắt, đây khi còn ở Thường Châu ông bà đưa con đến công việc chơi một , điều bên trong chỉ vài con khỉ, ngựa, bò, dê và hươu cao cổ, còn là một ít thỏ và một loài chim nhỏ, nhưng đủ nhiều loại như ở đây.
Đến trưa, họ tìm đến khu vực nghỉ chân, bày các món thịt kho, cơm nắm, hamburger, bánh gato, hoa quả chuẩn từ nhà, bọn trẻ lẽ cảm thấy cách ăn cơm trưa nay chút kì lạ, nên ăn uống vui vẻ.
Nghiên Nghiên Lục Nghị Thần: "Cha ơi, ngày nhỏ cha cũng từng đến vườn thú ?"
Lục Nghị Thần gật đầu: "Cha đến , hơn nữa còn đến mấy ."
Nghiên Nghiên sang La Tiếu: "Mẹ ơi, cũng đến đây ?"
La Tiếu lắc đầu, cô nhớ cuộc sống khốn khó ngày nhỏ của nguyên chủ, nụ môi vụt tắt: "Mẹ sướng như các con, ngày nhỏ nhiều việc lắm, mãi hết."
Lục Nghị Thần thấy đau nhói trong lòng, đưa tay nắm lấy tay La Tiếu: "Mọi chuyện sẽ qua thôi, em sẽ cùng em."
La Tiếu từng đích trải qua những ngày tháng đó, nên thể cảm nhận , nhưng cô quả thực buồn cho nguyên chủ.
Vốn dĩ cô thể những năm tháng tuổi thơ hạnh phúc, nhưng tráo đổi ác ý, bất giác cô nghĩ đến những kẻ hại nguyên chủ chịu khổ chịu nạn, còn hại cả tính mạng của nguyên chủ.
Thật là hời cho chúng.
Bên , Cao Tố Hoa mà La Tiếu luôn ghi nhớ trong lòng, vì trong thời gian cải tạo biểu hiện , nên 3 giảm thời gian thụ án, chỉ hai tháng nữa sẽ thả.
Ngồi tù mười mấy năm, ngoài việc , còn phổ biến tuyên truyền luật pháp, Cao Tố Hoa của bây giờ khác nhiều so với năm đó, trong tù còn học chữ.
Bây giờ chỉ một lòng một mong chờ tù để từ đầu.