Ca phẫu thuật buổi chiều độ khó nhỏ, rèm cửa của phòng việc La Tiếu đặt một cái xích đu, buổi trưa cô sẽ ghế xích đu nghỉ ngơi một lúc.
Thời gian đến, cần khác gọi, La Tiếu sẽ thu dọn đồ đạc đến phòng phẫu thuật đúng giờ, quan niệm thời gian của cô mạnh.
Thời gian phẫu thuật buổi chiều đến bốn giờ, thời gian như coi là quá dài, nhưng ca phẫu thuật đúng là thử thách con , căng thẳng cao độ buông lỏng, con cũng cảm thấy mệt mỏi theo.
Trở về phòng việc, nghỉ ngơi uống một ly nước, Lục Nghị Thần liền gọi điện thoại đến: "Alo, vợ , ba gọi điện đến bảo tối nay chúng qua ăn cơm."
La Tiếu thuận miệng hỏi : "Gọi điện thoại đến chỗ , tại gọi đến chỗ em?"
Lục Nghị Thần ở đầu dây bên bật : "Đương nhiên là vì gọi cho em , chiều nay ca phẫu thuật ?"
Lúc La Tiếu mới vỗ trán , đúng là mệt đến hồ đồ .
Bên thể tiếng vang: "Em gõ đầu của ?"
La Tiếu mạnh miệng thừa nhận: "Không , nhầm ."
Vì để Lục Nghị Thần truy hỏi nữa, cô vội vàng : "Vậy để Tề Lĩnh trực tiếp đón các con là chúng về đón."
Lục Nghị Thần là vợ tiếp tục đề tài : "Anh đón, đúng lúc hôm nay bận, cho Tề Lĩnh nghỉ để lái xe về quê ."
La Tiếu cảm thấy trong lời ý, thầm nghĩ mấy ngày Tề Lĩnh mới về nhà một chuyến : "Chuyện gì ? Không xem mắt đấy chứ?"
Lục Nghị Thần bật , vợ của đúng là thông minh: "Ừ, về xem mắt, hai bên cũng coi như ý đối phương, Tề Lĩnh sợ kéo dài thời gian sẽ hỏng việc nên về tiếp xúc thêm, nếu như phù hợp thì sớm ngày quyết định."
La Tiếu xong: "Em chuyện đấy, đúng là nên lập gia đình ."
Lục Nghị Thần đau lòng cho La Tiếu: "Em nghỉ ngơi một lát, rót một ly sữa uống, đón các con, chúng về nhà của ba gặp mặt."
Lúc đến hỏi chuyện, hai mới cúp điện thoại.
Người nhà bệnh nhân đến hỏi ít chuyện, La Tiếu kiên nhẫn trả lời từng câu một, hơn nữa còn đến những việc cần chú ý khi chăm sóc phẫu thuật. Đợi , cô mới thu dọn tan .
Lái xe khỏi bệnh viện thì nhận điện thoại của Thạch Đầu: "Chị, hôm nay nhà họ Ninh tìm đến trường học, trường học gọi điện cho liên đội."
La Tiếu đưa tay lên vén tóc mới trả lời: "Thả lỏng tâm trạng, dù bây giờ em cũng đang ở trong liên đội, bọn họ cũng gặp em, chị sẽ bảo em rõ tình huống với trường học, em cứ yên tâm huấn luyện là , sức kiếm thành tích ."
Thực trong lòng Thạch Đầu hiểu rõ, chỉ cần nhận, chị ở đây, ai cũng đừng hòng loạn: "Em , em sẽ cố gắng."
Dừng xe ở sân phía , tự xách đồ nhà, từ xa cô thấy cả nhà ba của hai đang ở cổng chuyện với hàng xóm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1387.html.]
Tiêu Nhã nghiêng đầu đúng lúc thấy cô: "Tiểu Trạch, mau kìa, cô của con về ."
La Bằng Trạch lao về phía mà chỉ: "Cô, Tiểu Trạch nhớ cô lắm đấy."
La Tiếu thấy bé chạy nhanh, vội vàng nhắc nhở: "Tiểu Trạch, chạy chậm một chút, đừng để ngã."
Đi đến gần, cô đặt những thứ tay xuống đón lấy bé, bế bé lên xoay một vòng: "Tiểu Trạch của cô béo lên , một thời gian nữa thì cô sẽ ôm nổi mất."
La Bằng Trạch cô ôm , đáp: "Vậy cháu sẽ ăn ít một chút."
Khiến La Tiếu hụt , khi xong : "Vậy thì , nếu như cháu ăn ít thì sẽ lớn , là cô đùa Tiểu Trạch đó, ăn nhiều cơm, mau mau lớn lên nhé."
La Bằng Trạch lộ một hàng răng ngô: "Vâng, mau mau lớn lên."
La Húc Viễn đến xách những thứ đất lên, với con trai đang dựa lòng em gái: "Mau xuống , cô con cả ngày mệt ."
La Bằng Trạch cô mệt vội vàng xuống.
Điều khiến dở dở là bé đưa tay đỡ La Tiếu, khiến La Tiếu cảm động mà hôn một cái thật kêu lên gương mặt nhỏ của cháu .
La Bằng Trạch giơ tay lên ôm mặt: "Cháu lớn , thể để khác tùy tiện hôn."
nghĩ hôn là cô của , hình như cũng thể tiếp nhận, sợ cô đau lòng nên vội vàng bổ sung: " mà cô thì thể."
La Tiếu xong bật : " là quả vui vẻ của cô."
Những hàng xóm cách đó xa : "Thằng nhóc đúng là lém lỉnh."
Có lên tiếng chào hỏi La Tiếu: "La Tiếu về , ba cháu vui lắm đấy, trong nhà đợi, cần ăn ở nhà ăn nữa, các cháu về cũng chăm sóc các cháu, ba cháu ngày nào cũng vui vẻ."
La Tiếu đáp: "Phận con như chúng cháu cũng chỉ mong ba tâm trạng , thể khỏe mạnh."
Hàng xóm cũng phụ họa: " đúng, chính là như ."