Thập Niên 80: Nữ Dị Năng - Chương 1441

Cập nhật lúc: 2025-11-17 08:10:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà cụ Ninh tin Thạch Đầu cưới vợ từ con trai , bên đó còn cho một căn nhà, ánh mắt bà che giấu nỗi mưu mô tính toán.

Hiện giờ họ đang sống trong căn nhà cấp bốn, hàng xóm nhiều hưởng phúc từ con cái, chuyển đến những ngôi nhà lầu sáng sủa rộng rãi, bà lấy ngưỡng mộ.

Nếu nhận cháu trai, thế nào cũng đến ở nhà mới cùng với cháu để hưởng phúc.

Càng nghĩ càng mừng thầm trong bụng, bà sang con trai: "Ba phòng ngủ thì , may phòng để ở riêng."

Ninh Từ Bình sắc mặt nhợt nhạt, tiếp lời bà cụ.

Uông Hải Lan bên cạnh vẻ mặt lộ rõ vẻ giễu cợt, nghĩ bụng, bà lão thật mơ giữa ban ngày.

Từ khi Uông Hải Lan nắm thóp của Ninh Tử Bình, bà bắt đầu ngang ngược hơn, vì sợ điều tiếng nên chỉ về nhà đẻ ở vài ngày chuyển về đây ở.

Bây giờ, bà và Ninh Tử Bình sống với những ngày tháng đồng sàng dị mộng, can thiệp chuyện của .

Vì thế, hôm nay Thạch Đầu kết hôn bà đến. Ninh Từ Bình cũng chẳng nhắc bà , bà thấy cũng , tội gì rước khó chịu .

Thạch Đầu cùng Quan Vũ Kì về mặt xong thì trở về đơn vị.

Trước khi còn dặn dò vợ, rảnh rỗi thì về nhà họ Cố chơi, thăm hỏi bầu bạn cùng ông ngoại.

Quan Vũ Kì thích những thích tuy ruột thịt nhưng còn tình cảm hơn cả ruột thịt, cô cảm nhận sự ấm cúng trong đại gia đình đó nên vui vẻ gật đầu đồng ý.

Thường ngày nếu bận rộn gì, cô sẽ về nhà họ Cố, chơi cờ, ăn cơm cùng ông ngoại, chuyện trò với ông, đôi lúc còn đưa ông quảng trường tắm nắng.

Mọi đều tấm lòng của cô, ai cũng nghĩ Thạch Đầu thật may mắn vì lấy vợ như thế.

Hàng xóm láng giềng thỉnh thoảng đùa với ông cụ: "Ông thật uổng công khi nhận nuôi Thạch Đầu, những bản hiếu thuận mà ngay cả vợ cũng hiếu thuận."

Ông cụ , nào cũng gật đầu sung sướng, trong bụng vui như mở cờ.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đến tháng 7, La Tiếu và các đồng nghiệp ở phòng thí nghiệm nhiều thất bại, cuối cùng thành nghiên cứu loại t.h.u.ố.c đặc hiệu chống trầm cảm.

Thuốc xin thí nghiệm lâm sàng, cô cũng thể nghỉ ngơi một thời gian.

Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt năm học mới sẽ lên lớp 3, La Tiếu can thiệp lựa chọn các môn năng khiếu, cô để hai đứa tự sắp xếp.

Ngay cả hoạt động trong kì nghỉ hè của 3 em cũng do hai chị bố trí.

La Tiếu và Lục Nghị Thần khi hỏi ý kiến của 3 con trai đồng ý để cho hai cô con gái tự sắp xếp.

Mấy ngày nghỉ, La Tiếu rảnh rỗi nên đưa 5 đứa nhỏ chơi, chúng hầu hết các danh lam thắng cảnh lớn nhỏ ở Thủ đô.

Hôm đó, cô nhận điện thoại của hai: "A lô, Tiếu Tiếu ?"

"Anh hai, gọi điện đến ?"

"Là thế , thằng nhóc tiểu Trạch kén ăn quá, dạo với chị dâu em cãi ít vì chuyện , định nhân dịp nghỉ hè học hành, cho nó về quê trải nghiệm cuộc sống thôn dã."

Chị dâu em bảo hỏi xem ý định gì ? Nếu nỡ để bọn trẻ tự thì chúng tổ chức theo nhóm, để chúng cùng về quê trải nghiệm một chút."

La Tiếu : "Cũng đấy, trẻ con lớn lên ở thành phố đến cây cỏ cũng , nên chúng cảm nhận khó khăn vất vả thế nào để cây ngô cây lúa, về làng ở một thời gian cũng , chúng sẽ học nhiều thứ mà ở thành phố ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1441.html.]

La Húc Viễn ở đầu dây bên tự day day mũi, chút chột , bản cũng chính là cây cối gì.

Anh đáp: "Được, em phản đối thì để bố trí luôn, chỉ nhà chúng , ngay nhà bác cả và chú ba cũng đồng ý cho bọn trẻ cùng về quê, lên chương trình một tuần du ngoạn thôn quê."

Anh Hai cô việc nhanh, chỉ ba ngày bố trí xong thứ, trong một tuần bọn trẻ theo sự sắp xếp của phụ trách nhóm, mang theo đồ ăn và tiền tiêu vặt.

La Tiếu chuẩn hành lí cho mấy đứa nhỏ, dặn dò Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt chăm sóc bản và chăm sóc cả các em nữa, bảo 3 em trai lời, nghịch ngợm lung tung.

Tiễn bọn trẻ , cô cũng trở bình thường.

Hôm đó, cô đang lái xe , nửa đường thì tắc đường, tình trạng hiếm xảy , dù đây cũng là thế kỉ , vẫn nhiều xe con đến thế.

Chờ lâu thấy dòng xe nhúc nhích, La Tiếu mở cửa sổ thò đầu ngoài, vì thính lực , cô thấy mấy ở vỉa hè bên chuyện với : "Ông già đó chảy nhiều máu, mà phát sợ."

La Tiếu , bệnh nghề nghiệp nổi lên, cô lấy hộp sơ cứu chuẩn sẵn trong hộp gian , xuống xe về phía .

Đi bao xa, cô thấy cảnh tượng hỗn loạn mặt, một chiếc xe ba bánh lật đổ, tài xế qua đường cứu từ gầm xe, co ro đó rên hừ hừ.

Bên là một ông cụ đầu be bét máu, lẽ sắp ngất , nhưng vẫn đang an ủi đứa trẻ mãi vì sợ hãi.

La Tiếu bước nhanh tới, rút di động gọi cấp cứu 120, đó với đám đông đang vây quanh: "Có chị nào dỗ đứa trẻ giúp, để kiểm tra cho ông cụ ."

Có tiếng hỏi: "Cô ơi, cô là bác sĩ ?

La Tiếu xuống: "Vâng, là bác sĩ."

Bà thím lên tiếng đón lấy đứa bé dỗ dành.

Ông cụ thương nặng đến nhưng vẫn rời mắt đứa trẻ, khiến La Tiếu cảm động.

Cô phán đoán sơ bộ, ông cụ gãy một cánh tay, đầu thương, e rằng tổn thương hộp sọ, giờ phút ông cụ vẫn đang kiên trì chống chọi là vì đứa trẻ.

Cô sát khuẩn và băng bó cho ông cụ, cô dùng mấy tấm bìa carton cứng vương vãi chiếc xe ba bánh cố định cánh tay cho ông cụ, tiếp tục kiếm vài mảnh bìa cứng khác trải phẳng để ông cụ nghỉ, chờ 120 đến.

Xong xuôi cô mới đến mặt tài xế xe ba bánh, cô kiểm tra xong phát hiện đùi đè gãy, cô cũng kiếm mấy thứ tại chỗ cố định phần bụng cho , lúc may xe cứu thương cũng đến nơi.

Sau khi thương đưa hết La Tiếu mới xách chiếc hộp sơ cứu trở xe của , trong lòng nghĩ mãi đến hình ảnh ông lão, rõ ràng bản sắp chịu đựng nổi nhưng vẫn cố nén đau an ủi vỗ về đứa bé.

Trái tim cô tràn đầy xúc động.

Cô khởi động xe về hướng bệnh viện, đúng lúc trời đổ mưa, mưa càng lúc càng to.

Đến bệnh viện, cô bận một mạch đến chiều.

Vừa về phòng việc của , ăn xong phần cơm trợ lí mang tới thì điện thoại bàn đổ chuông, báo tin một thôn ở ngoại ô Thủ đô lở đất, các phòng ban của bệnh viện đều cử cứu hộ.

La Tiếu xong việc, gặp chuyện , bản cô chắc chắn nề hà, nên cô bảo trợ lí bố trí điều động , còn thì chuẩn đồ đạ xuống tập trung tại tầng .

Trời vẫn đang mưa, đăng kí xong, những tham gia cứu hộ đội mưa xe xuất phát đến vùng nạn.

Ra khỏi nội thành, đường càng lúc càng khó , hơn nữa trời mưa quá lớn nên đường ngập, tài xế thể rõ đường, xe cũng toát mồ hôi, sợ xe lọt xuống mương nước.

Tài xế thêm một đoạn nữa thì nhất quyết chịu tiếp.

Loading...