Ngô Bội Linh trở nhà, bấy giờ mới lo lắng kéo tay Diêu Thừa Tuyên: "Ông nó, ông cứ mãi gì thế, nóng lòng c.h.ế.t."
Diêu Thừa Tuyên cầm lấy bao t.h.u.ố.c bàn, duỗi tay chuẩn hút một điếu.
Lại chú ý liền Ngô Bội Linh giật lấy quát: "Đã là lúc nào mà ông vẫn còn hút thuốc."
Diêu Thừa Tuyên vất que diêm tay xuống bàn: "Bà cũng thấy hết đấy, còn hỏi gì?"
Ngô Bội Linh chút tức giận: " thấy cái gì , nếu mà thấy thì còn hỏi ông gì?"
Lúc , con trai cả Diêu Bằng Phi và con dâu Vương Lâm Lâm bước , Diêu Bằng Phi mở miệng : "Mẹ, gì từ từ , sợ hàng xóm thấy chê ."
Vương Lâm Lâm cũng vội vàng rót nước cho chồng: "Cha , tiên cứ uống miếng nước , gì từ từ ạ."
Ngô Bội Linh cầm lấy ly nước con dâu rót uống một ngụm lớn: "Mẹ cũng chuyện vui vẻ với ông , nhưng mà con thái độ của ông kìa."
Diêu Thừa Tuyên chút đau đầu: "Được , điện thoại thì cũng gọi , La Tiếu cũng đồng ý cho mượn tiền, bà còn cái gì nữa?"
Ngô Bội Linh thấy tin La Tiếu đồng ý cho mượn tiền liền vội vàng hỏi: "Nó cho mượn bao nhiêu?"
Diêu Thừa Tuyên từ đến nay bao giờ cảm thấy khó chịu với Ngô Bội Linh như hôm nay, nhàn nhạt : "Chưa thấy , nó chỉ là sẽ đưa qua bên ."
Ngô Bội Linh lo sốt vó cả lên: "Sao ông hỏi cho rõ ràng , chúng chả nó cho mượn bao nhiêu tiền, lỡ mà đưa tiền đến bớt mất tiền chúng cũng ."
Diêu Thừa Tuyên xong câu , gầm lên: "Não của bà suốt ngày nghĩ cái gì thế, bà cũng nghĩ tới đống tiền mượn chúng cũng cần trả , hôm nay bà bắt gọi điện thoại cho nó là đủ mất mặt , đừng nghĩ đến chuyện mất nữa."
Ngô Bội Linh Diêu Thừa Tuyên dậy rời , tức giận sang con trai và con dâu, nức nở: "Các con xem cái thái độ của ông kìa, là sợ nhà chúng tính toán , là vì ai mà lo lắng?"
Con trai cả nhà họ Diêu Diêu Bằng Phi mở miệng trách: "Mẹ, bây giờ trong nhà xảy chuyện, vốn dĩ tâm trạng của cũng , đừng cả ngày la la nữa ?"
Vài đang chuyện thì Diêu Lệ Lệ từ bên ngoài nhà, thấy tình hình trong nhà lắm liền hỏi: "Có chuyện gì thế ạ, ơi thế?"
Ngô Bội Linh thấy con gái , mở miệng than phiền: "Còn là tại cha con, mấy ngày nay gì cũng đúng, ông bơ thì mấy lời tức c.h.ế.t , cứ như là đồ vật để cho ông trút giận ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1491.html.]
Diêu Lệ Lệ xong hỏi: "Mẹ, cha con gọi điện cho La Tiếu ?"
Ngô Bội Linh gật đầu: "Gọi thì gọi , nhưng mà cụ thể bọn họ gì, một câu cũng rõ, vốn dĩ hỏi cha con một tí, ai ngờ cãi một trận."
Diêu Lệ Lệ chút đau đầu: "Cha cũng thật là, chuyện gì thể từ từ , bây giờ cái thương ở trong bệnh viện một ngày tốn mất bao nhiêu tiền, tiền mà vay , gia đình đến nhà ầm ĩ, hàng xóm thấy chê, thì mất mặt c.h.ế.t ."
Diêu Bằng Phi chút vui : "Nếu như em sợ mất mặt thì đừng về nhà nữa."
Diêu Lệ Lệ cả cũng chẳng vui vẻ gì: "Anh ý gì , em chỉ sự thật thôi, tự nhiên tức giận với em gì?"
Vương Lâm Lâm kéo tay áo Diêu Bằng Phi: "Bằng Phi đừng kích động, bây giờ việc chúng nên là cùng giải quyết tình trạng khó khăn ở nhà chứ cứ tranh cãi thì ích lợi gì."
Vương Lâm Lâm thở dài một : "Cũng chẳng thể cho chúng vay bao nhiêu."
Diêu Lệ Lệ mở miệng : "La Tiếu là tiền, nếu như mà cho vay ít thì cô chính là cái dạng vong ân bội nghĩa."
Cô dứt lời, từ trong nhà truyền đến một tiếng "rầm": "Diêu Lệ Lệ, con nhảm gì đó, ai vong ân bội nghĩa?"
Diêu Lệ Lệ tiên dọa một trận, đó lời của cha , vặn : "Con gì sai ? Nếu như mà gia đình của chúng , thì cô sớm c.h.ế.t đói ."
Diêu Thừa Tuyên hai lời, đến tát Diêu Lệ Lệ một cái, quát: "Mày đúng là cái đứa hiểu chuyện, mày quên cái chuyện đây mày ép trả ân tình như thế nào .
Nói cũng , tổng cộng cũng chả ăn nhà mày bao nhiêu bữa cơm, còn chỉ cho ăn rau thưa cháo loãng.
Ngược khi đến nhà họ Viên và nhà họ Dương, La Tiếu bao giờ thiếu mày cái gì ăn, lương tâm của mày ch.ó tha , bây giờ còn vong ân bội nghĩa, tao thực sự là thấy hổ vì mày."