La Tiếu ngẩng đầu bóng tối đang buông dần ngoài sân, trong lòng nhớ đến cây Đào Huân cô cất kỹ lầu hai. Kiếp , cô từng chạm qua nhiều loại nhạc cụ, chẳng bậc thầy gì nhưng thổi vài khúc thì vẫn . Giờ trời nhập nhoạng, gió thổi hun hút, đúng là thời điểm tuyệt nhất để… dọa .
Thanh niên trí thức ở đây cách thôn một đoạn, gần nhất chỉ nhà Lục Nghị Thần. Vậy mà mấy hôm nay, hai cô em gái nhà họ Triệu ngày nào cũng rảnh rang sang bắt chuyện với cô, phiền buồn . Trong lòng La Tiếu chỉ một câu: Không việc đừng tới đây!
Nghĩ ngợi một chút, cô sân . Ở đó một cánh cửa nhỏ nối với sân của nhóm thanh niên trí thức, chỉ mở từ phía nữ thanh niên trí thức— hợp cho chuyện… đường vòng. La Tiếu lách qua cửa, chọn một góc khuất ai thấy chui gian, lên lầu lấy Đào Huân, thử thổi vài . Âm thanh vang lên mơ hồ, lành lạnh, đúng kiểu quái dị cô đang cần.
"Ổn ." Cô nghiêng đầu, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.
Khi bóng dáng hai chị em nhà Triệu còn cách sân chừng trăm mét, La Tiếu đưa Đào Huân lên môi, thổi một đoạn giai điệu u ám như tiếng vọng từ đáy giếng. Âm thanh xuyên qua màn sương mỏng, lạnh đến mức dựng tóc gáy.
Chị em nhà Triệu thì tái mét mặt, gào lên "oa oa" bỏ chạy thục mạng, váy nón bay tứ phía như gặp ma thật.
La Tiếu chống hông, hừ lạnh một tiếng: "Không chuyện mà sang đây quấy rối, thì cho quen với âm nhạc do tổ tiên sáng tác!"
Ở nhà bên, Lục Nghị Thần đang trong sân tiếng la thất thanh thì cau mày. Hắn sang phía sân thanh niên trí thức, do dự. Một lát chị em nhà họ Triệu chạy về rằng bên đó ma, càng cảm thấy yên.
Vì một lúc , sân La Tiếu vang tiếng gõ cửa.
Cô đang quét gian bếp liền cau mày: "Ai ?"
Bên ngoài là giọng trầm, ngắn gọn của Lục Nghị Thần: "Là . Lục Nghị Thần."
La Tiếu trong nhà, mở cửa: "Có chuyện gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-15.html.]
"Không gì." Giọng chút ngập ngừng. "Vừa nãy bên tiếng… nên qua xem. Cô là ."
Nghe tiếng bước chân rời , La Tiếu nhẹ nhàng thở . Cô khóa cửa kỹ càng gian, nơi duy nhất khiến cô thấy yên tâm để ngủ. Bên ngoài là chăn gối cũ của khác, cô đụng .
Không gian rộng lớn mười mấy mẫu, lương thực cô trồng nay phủ kín từng khoảnh: lúa cạn, lúa mì, ngô, cao lương, kê, đậu nành, đậu xanh, đậu đỏ… Hai bên thung lũng trồng khoai lang, khoai tây. Hai bờ suối nhỏ cũng bỏ sót, ngập tràn rau xanh.
Nhìn khung cảnh , tâm trạng cô phơi phới. Ngày mai mà công xã bán gà giống, vịt giống, cô nhất định mua. Trước đó cô thử nghiệm—động vật sống trong gian thành vấn đề. Nghĩ cảnh mỗi ngày ăn trứng tươi, thỉnh thoảng thịt… đúng là hơn mơ.
cô chạm túi áo —trống rỗng. Nghĩ đến ví tiền mà lòng đau như cắt. Ngày mai tìm cách kiếm chút tiền thôi, chứ cứ mãi tiêu đồ cho thì sớm muộn cũng nghi ngờ.
Mấy ngày cô ngày nào cũng cặm cụi việc, cố gắng để trong công xã thấy cô chịu khó, thời gian lên núi tìm thứ gì đem bán. Nếu Minh Tại về sớm, cô nhất định sẽ rủ một chuyến.
Thư giãn một lúc La Tiếu mới phát hiện: cơ thể nguyên chủ cao 1m63 nhưng gầy như cọng cỏ khô. Không cần khám, ai cũng là suy dinh dưỡng.
May mà mấy ngày cô dùng dị năng dưỡng , uống nước giếng trong gian, vẻ bề ngoài yếu ớt nhưng sức bên trong đang đổi từng ngày.
Lương thực mà vợ đại đội trưởng gửi đó đủ cầm cự hơn hai chục ngày, nhưng cô thể ăn mãi . Muốn sống thoải mái, tự kiếm thêm.