La Tiếu : "Vẫn là Thần chu đáo."
Lục Nghị Thần nhận lấy ba lô tay của La Tiếu đáp: "Vợ của thế , quan tâm ."
Miệng thì , chứ thật việc quan tâm chăm sóc là phản ứng bản năng khi yêu một , dụng tâm thì cái gì cũng thể để ý tới, một thứ thể giả vờ .
Sau khi giúp La Tiếu mặc áo khoác, mới duỗi tay nắm lấy tay của cô: "Anh sẽ giữ em, cẩn thận kẻo ngã."
La Tiếu , duỗi một bên tay khác , vỗ nhẹ cánh tay : "Em là một đứa trẻ ba tuổi."
Hôm nay ít hành khách xuống xe ở chuyến xe .
Đợi đến khi xuống lối , La Tiếu thế mà tình cờ gặp hai đứa trẻ ở xe lửa, còn vui vẻ vẫy tay với chúng: "Tạm biệt, các bạn nhỏ."
Lục Nghị Thần thấy cô chuyện cùng khác, đầu , thấy hai đứa trẻ cũng đang vẫy tay với cô: "Quen ?"
La Tiếu thu hồi ánh mắt đáp: "Trước đây ở xe gặp qua, hai đứa bé ngoan."
Ô tô đậu cách lối xa, hai nhanh chóng leo lên xe: "Ngày mai thế nào cũng về bên ông bà nội một chuyến thăm bọn trẻ, em nhớ chúng nó ."
Lục Nghị Thần khởi động xe đáp: "Được , ngày mai tan ca với em cùng về, xem mấy đứa nó tiếp tục ở đó là về nhà."
Đi một đoạn đường, Lục Nghị Thần hỏi: "Việc của em xong ?"
La Tiếu trả lời ngay mà hướng mắt ngoài cửa sổ.
Lục Nghị Thần thấy sắc mặt của vợ đúng liền quan tâm hỏi: "Xảy chuyện gì ?"
La Tiếu nhàn nhạt mở miệng: "Một chuyến , cùng với nhà họ Diêu triệt để đặt một dấu chấm hết."
Vốn dĩ qua đó giúp đỡ một phen, ai ngờ sự việc thành như thế , điều chấm dứt cũng , đó La Tiếu kể một lượt câu chuyện ngày hôm nay cho chồng .
Lục Nghị Thần xong, chút tức giận: "Vẫn là vợ của lương thiện quá mức, ghi nhớ ân tình của khác, nhưng mà ai cũng hiểu điều đó và trân trọng. Thôi thì đây cũng là một chuyện , ngày cũng tránh ít chuyện dây dưa."
Anh cũng nhiều về chuyện nữa, sợ trong lòng vợ buồn, nhưng mà dám bắt nạt vợ của như thế cũng dạy cho bọn họ một bài học, để cho bọn họ nhớ lâu nhớ dài mới .
Hai về đến nhà, canh cá vẫn đang hâm nóng bếp lò nhỏ, đây là khi nấu chín, đó vặn van điều chỉnh lửa để giữ ấm cho cá, La Tiếu thể uống một bát canh nóng khi cô trở .
Hai thu dọn phòng bếp, Lục Nghị Thần bưng bát canh cá cho La Tiếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1519.html.]
La Tiếu duỗi tay từ phía ôm lấy chồng: "Sao mà như thế hả?"
Được vợ khen, trong lòng của Lục Nghị Thần thoải mái cực kỳ, đem cái tâm tình hưởng thụ đáp: "Đối với em là điều nên , bởi vì đối với em, em hạnh phúc, đây gọi là một loại bản năng."
La Tiếu tựa đầu vai Lục Nghị Thần: "Cảm ơn , Thần"
Lục Nghị Thần đặt canh cá hâm nóng lên bàn cách đó xa, đó chuyển ôm La Tiếu lòng: "Bất luận qua bao nhiêu thời gian, tình cảm mà dành cho em sẽ bao giờ đổi, cùng với mấy đứa nhỏ sẽ mãi mãi ở bên em."
La Tiếu chỉ nép vòng tay của Lục Nghị Thần, mở miệng chuyện nữa.
Lục Nghị Thần ho nhẹ vài tiếng : "Em ăn canh cá , đó mau chóng tắm một lượt, ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho , ngày mai thức dậy là một ngày lành."
La Tiếu xong những lời , rằng bản chút thái quá , hít một thật sâu tự với bản : "Không đem cảm xúc vui ở bên ngoài trong nhà, để yêu thương vì mà lo lắng."
Thế là ngẩng đầu lên đáp: "Anh Thần đúng."
Vốn dĩ tự uống canh cá, nhưng Lục Nghị Thần bước đến ghế , đem cả cô đặt lên đùi: "Cùng uống."
La Tiếu , cũng phản đối, hai ngươi một ngụm, một ngụm, cứ thế cùng uống canh cá.
Lục Nghị Thần cụm trán xuống mặt của La Tiếu hỏi: "Tiểu Bảo, em uống nữa ?"
La Tiếu lắc đầu: "Không uống nữa, thu dọn ."
Đợi khi thu dọn xong và về phòng tắm rửa sạch sẽ, La Tiếu dựa lòng của Lục Nghị Thần, để giúp cô lau khô tóc.
La Tiếu mở miệng : "Anh Thần, đợi bọn về nghỉ hưu , cùng mua một cái xe nhà , đó từ Bắc Kinh xuất phát du lịch cả nước."
Lục Nghị Thần nhẹ giọng đáp: "Được, nhớ , đến lúc đó sẽ ở bên em, khắp núi cao sông rộng của Tổ Quốc."
Tắt đèn lên giường, nép trong lòng của Lục Nghị Thần, lâu cô chìm trong giấc mộng .