Trong nhà ngày càng náo nhiệt.
Lục Nghị Thần cùng La Húc Viễn chơi đùa với bọn trẻ, La Tiếu cùng Tiêu Nhã rửa tay đến phòng bếp phụ giúp sủi cảo.
La Bằng Hạo chạy đến: "Bà ơi, cháu cũng tới giúp ."
La Tiếu ôm cháu trai : "Yo, Tiểu Hạo nhà lớn thật , còn giúp đỡ việc nhà nữa."
Châu Quế Phương đ.á.n.h giá cao dáng vẻ nghiêm túc cùng sự chăm chỉ của đứa cháu trai , cũng khó dễ sự nhiệt tình của đứa trẻ: "Được , cháu chịu khó học một chút, khi nào chúng trở về hãy hỏi cha cháu xem, năng lực của Tiểu Hạo nhà đến ."
La Bằng Hạo chút hổ nhỏ: "Vâng, con nhất định sẽ học thật ."
Quả nhiên nhiều , nhanh xong, trải qua một quá trình học hỏi, Tiểu Hạo quả thực học , những đứa trẻ khác thì thỉnh thoảng chạy quấy rối, trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền tiếng vui vẻ.
Ăn cơm xong, đám trẻ cùng dậy trò chuyện vui đùa với .
Đáng ngạc nhiên hơn là, một đứa trẻ chúng sáng mai về nhà với ông nội.
La Tiếu về phía bọn trẻ, Nguyệt Nguyệt mở miệng : "Mặc dù còn chơi cùng với chị họ, họ, nhưng chúng cũng nên trở về thăm ông nội."
La Tiếu cảm thấy Nguyệt Nguyệt của cô thật sự một trái tim nhân hậu, nó hẳn là đó đề cập việc với chị họ của .
Đám cháu gái, cháu trai chạy tới, ôm cổ La Tiếu, nhỏ giọng bên tai cô: "Cô ơi, em gái cái áo nào với cháu ?"
La Tiếu nắm lấy đôi bàn tay của đứa cháu gái : "Cháu lấy cái màu nào?"
Cô nhóc liền hôn một cái lên mặt La Tiếu : "Cô chọn giúp cháu là ạ."
Đây là đầu tiên cháu gái chủ động hỏi cô về chuyện quần áo, cô mua đồ, vì thế cô nhẹ giọng : "Cô vốn dĩ chọn nhiều mẫu khác cho cháu, nhưng cô mang theo."
Tử Đồng hì hì : "Cô là nhất, cứ chọn như , kỳ nghỉ Vương Hân Vũ ở lầu chúng cũng một chiếc áo lông giống em họ, gặp ai cũng khoe, lúc nào cũng dương dương tự đắc.
Một câu là tặng, một câu là do xưởng sản xuất của dượng , còn đồ bán ngoài, thật sự cho chán ghét."
La Tiếu thuận miệng hỏi một câu: "Cháu dượng của cô bé đó tên là gì ?"
La Tử Đồng suy nghĩ một lúc: "Hình như là tên là Tiền Tứ Giang."
La Tiếu cùng cháu gái nhỏ : "Ngày mai, cô sẽ nhờ gửi tới cho cháu, chiếc mà cháu chọn cũng sẽ gửi tới, cháu thể mặc nó."
La Tử Đồng giọng trìu mến : "Cô ơi, chỉ cần mượn một chiếc kiểu dáng giống như của em họ là , cháu lớn nhanh, lấy nhiều quá cũng phí."
La Tiếu đưa tay sờ mặt cháu gái: "Con gái ai cũng ăn mặc , cô cho, đừng từ chối."
La Tử Đồng ôm chặt lấy La Tiếu hơn : "Cảm ơn cô, cô là nhất."
Sáng hôm , La Tiếu gọi cho Lư Ninh Chu: "Anh Lư, chào buổi sáng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1524.html.]
"Yo, xem ai sáng sớm việc gì mà gọi cho ."
"Không việc gì gọi Lư ?"
"Được , cô vẫn là tha cho , cần trêu chọc nữa."
"Cử giúp , mang một bộ quần áo cho cháu trai và cháu gái của . Gửi nó cho ông và bà nội bên , đo cùng kiểu dáng đó đưa cho thư ký Giang, đừng để khác , giúp cháu gái một chiếc áo khoác kiểu dáng của Nghiên Nghiên, nhưng là màu trắng."
"Được , chút nữa sẽ nhờ mang đến."
"Ngoài , trong nhà máy của chúng , tên là Tiền Tứ Giang ?"
"Có, là phụ trách bên kho hàng."
"Kiểm tra một chút, xem sản phẩm mới lên kệ , dám đem quần áo về cho nhà mặc."
Nếu điều tra đúng như , hy vọng sẽ nghiêm túc xem xét, đây chuyện nhỏ."
Lư Ninh Chu cau mày: "Được, việc sẽ tự điều tra."
Cúp điện thoại, tiên Lư Ninh Chu khi thu xếp xong chuyện của La Tiếu, đích đến nhà kho.
Lần điều tra thật sự phát hiện vấn đề, Tiền Tứ Giang thế mà nhiều đem sản phẩm mới bán tuồn bên ngoài cho , mặc dù những sản phẩm đó sẽ bán cho công nhân với giá nội bộ, nhưng một khi đối thủ phát hiện thì hậu quả sẽ thể tưởng tượng nổi.
Vì , Tiền Tứ Giang sa thải.
Chính vì thế, năm nhà máy cần tiến hành đào tạo nghề theo đợt, những trúng tuyển giữ , những đạt thì sa thải, tất nhiên là việc để .
Sau khi ăn xong bữa sáng, La Tiếu và Lục Nghị Thần đưa bọn trẻ trở về nhà họ Cố, vì Lục Nghị Thần vẫn còn nên chào ông bà nội rời .
La Tiếu cùng ông cụ cắt tỉa hoa lá cả buổi sáng, ăn tối mới chuẩn trở về viện Gia Chúc.
Thu dọn đồ đạc xong, dặn dò các con: "Thời gian học tập và vui chơi sắp xếp hợp lý. Mỗi ngày thường xuyên cùng ông cố đến quảng trường nhỏ phía phơi nắng, trò chuyện với ông cố."
Nguyệt Nguyệt mỉm : "Mẹ, đừng lo lắng, chúng con cũng đều lớn , nhất định thể ."
Tiểu Diệp Tử chút bất đắc dĩ mà nắm lấy tay : "Mẹ, tại ở ?"
La Tiếu thể như thế nào, rằng cha con ở cùng con thôi , lời nhất định thể , buộc dùng lý do khác.