là việc thì luôn đến cùng một lúc, mới uống xong rượu mừng của Thẩm Quyên và Lạc Phong vài ngày, La Tiếu nhận điện thoại của Cảnh Vạn Bằng.
"Alo, ai thế?"
"Là , Cảnh Vạn Bằng."
"À, Bằng, đột nhiên nhớ tới mà gọi điện thế?"
"Đã còn hỏi nữa."
"Ây chà, là gọi điện thông báo cho chuyện đấy chứ, mời đám cưới ?"
"Bị cô đoán đúng , nhớ là chuẩn cho một phần quà lớn đấy, ai bảo chúng là đồng hương cơ chứ."
"Không vấn đề, nhất định ."
Cảnh Vạn Bằng xong lên: "La Tiếu, về cô chăm sóc cho bản , nếu như gặp chuyện khó giải quyết thì thể đến tìm , nhớ rằng chúng cùng chung một bí mật đấy."
"Được , Bằng, nhất định hạnh phúc đó."
"Ừm, sẽ mà, ngày cưới tổ chức mùng 6 tháng , nhớ mặt gia đình cũ của đến dự đám cưới đấy."
"Ừm, nhất định sẽ đến giờ lành."
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của hai đều an , La Tiếu gần như đem chuyện của kiếp quên sạch sành sanh , nhưng hiện tại lúc đây mắt cô cảnh tượng gì đó lóe lên.
Trong lòng Cảnh Vạn Bằng cũng tự nhủ, khi gọi xong cuộc điện thoại , nhất định lời tạm biệt những chuyện đây, về bọn họ chỉ là bạn bè, còn bản trách nhiệm với nửa còn , với cô gái má lúm đồng tiền tươi như hoa sẽ là vợ của trong tương lai.
Ngày hôm nay khi tan La Tiếu dành thời gian chạy về bên nhà một chuyến thăm bác trai và bác gái họ Dung.
Mấy ngày nay hai vợ chồng già bận rộn đào bới ở khu vườn nhà, vài hôm mới xây một cái lán lớn, mấy hôm nay cứ mãi đào đất, đợi thêm mấy hôm nữa là thể trồng rau cấy giống .
Bác gái họ Dung nghĩ tới hôm nay La Tiếu sẽ về đây, thấy tiếng động ở đằng , hóa là La Tiếu thế là hỏi: "Sao hôm nay cháu thời gian rảnh về đây chơi thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1580.html.]
"Cháu về thăm hai bác, tiện thể ăn cùng với bác một bữa cơm."
"Cháu cháu xem, đến mà cũng gọi điện , bác còn thể nấu vài món ngon cho cháu ăn."
"Cháu cũng loại kén cá chọn canh, bác món gì cháu cũng thích ăn hết."
Vào trong sân vẫn thấy bóng dáng của bác trai họ Dung, La Tiếu tò mò hỏi: "Bác gái, bác trai của cháu ?"
Bác gái họ Dung cô hỏi thăm liền chỉ tay về phía đối diện đáp: "Đi đưa đồ ăn cho ông cụ Hứa ."
La Tiếu chút hiểu: "Có chuyện gì thế ạ?"
Bác gái họ Dung thở dài một tiếng đáp: "Chuyện kể từ việc phần lớn tiền lương hưu đáng lẽ là đều để cho ông cụ giữ, thế nhưng đây vài con trai con gái tranh cãi về việc khó khăn của mỗi gia đình cho nên liền đem tiền lương hưu dành dụm của ông cụ chia . Việc khiến ông cụ tức đến sinh bệnh, mà đứa nào đứa nấy đều bản việc bận, chẳng ai đến thăm ông cụ cả.
Trong cái viện cũng chẳng chỉ mỗi một ông cụ Hứa sinh sống, cháu xem hai nhà họ Hướng và họ Điền ở cách vách kìa, con cháu nhà hiếu thảo bao nhiêu, cứ sợ cha xảy chuyện nên cách hai hôm ba bữa chạy về nhà thăm hỏi, kể cả con dâu lẫn con rể cũng thường xuyên chạy qua hỏi han ân cần, đúng là so sánh thì thấy đau thương.
Vài hôm lão Hứa dứt khoát cả cơm cũng nuốt nữa, chắc là chịu nổi tủi , một trận lớn, bác trai của cháu thấy ông cụ đáng thương quá, tiếp nữa vì bảo bác mỗi ngày thêm một phần ăn, ông sẽ mang sang cho ông cụ ăn."
La Tiếu gật đầu cảm thán: "Aiz, nhà họ Hứa vài đứa con đều bận chuyện công việc hết, cũng sợ ngoài ở đằng lưng chỉ trích bọn họ, thế cũng gần giống với mấy con trai con gái của nhà sư phụ cháu ."
Bác gái họ Dung động tác tay vẫn ngừng đáp: "Cũng những đứa trẻ ích kỷ thì ích kỷ thật, nhưng đến mức thì cũng gọi là hiếm thấy, ít nhất những khác còn giả trang, mấy đứa trẻ đến mặt mũi cũng chẳng cần nữa."
La Tiếu hỏi: "Loại sự tình như thế xã phường quan tâm ạ?"
Hoàn cảnh gia đình nhà ông cụ Hứa khác với cảnh gia đình của sư phụ cô, ông cụ Hứa từ Đài Bắc Okura về đây, cứ mãi việc chính thức nên bây giờ lương hưu, tiền lương hưu dành dụm đây con cháu lấy hết, nếu như đến cả mấy đứa con trong nhà cũng quan tâm thì thật sự là ông cụ thể sống tiếp .
Trước đây lúc còn bệnh, ông cụ thường đ.á.n.h cờ tướng với bác trai họ Dung, vì xảy chuyện ông thấy đành lòng nên thường mang cơm sang cho ông cụ ăn.