Thập Niên 80: Nữ Dị Năng - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-11-16 18:57:55
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc , lòng bàn tay Hạ Vũ Kiệt ướt sũng mồ hôi, phấn khích hỏi: "Bác Tôn, củ sâm đáng giá bao nhiêu tiền?"

Tôn đại phu suy nghĩ một lát : "Nếu gặp cần nó thì giá trời, theo giá ở Cát Thị cũng một nghìn ba, nghìn tư, còn nếu đến Kinh Thành chắc chắn sẽ đắt hơn."

Tôn đại phu hỏi chút tiếc nuối: "Bây giờ bán ?"

Hạ Vũ Kiệt trả lời: "Bác đừng tranh với cháu, cháu bây giờ việc cần dùng gấp."

Tôn đại phu : "Cậu tìm cho ông cụ nhà họ Cảnh chứ gì?"

Hạ Vũ Kiệt : "Bác còn hỏi."

Tôn đại phu dậy: "Đã kiếm thì mau đưa qua đó , đừng để quá muộn thì chẳng ý nghĩa gì nữa."

Nói xong, Tôn đại phu về phía La Tiếu: "Là của cô mang đến ?"

La Tiếu gật đầu trả lời: "Vâng."

Tôn đại phu : "Sau thứ gì thì cứ mang đến Ích Khang Đường, họ Tôn, cô chỉ cần tìm Tôn đại phu là bọn họ đều , chỉ cần đồ của cô nhất định sẽ trả cô giá hợp lý."

La Tiếu đáp: "Vâng, cảm ơn Tôn đại phu."

Tôn đại phu vẫy vẫy tay, ngoài: "Cô La, lão già còn chút chuyện, đây!"

Ninh Thuỵ vội vàng chào: "Tôn đại phu, để cháu đưa bác về."

Hạ Vũ Kiệt La Tiếu : "Vừa cô cũng Tôn đại phu đó, cũng lừa cô, củ sâm trả thêm cho cô một ít nữa, tròn một nghìn năm trăm, cô thấy thế nào?"

La Tiếu thầm tính, củ đây mới bán năm trăm đồng, củ một nghìn năm trăm đồng cũng ít , nên cô gật đầu, : "Cũng ."

Hạ Vũ Kiệt bây giờ mới : "Lần cô đúng là giúp một việc lớn, cần giúp gì cô cứ ."

Nói phòng trong, bao lâu thì bước , tay cầm một xấp tờ mười tệ dày cộp: "Cô đếm ."

La Tiếu nhận lấy tiền nhưng đếm, cô tin Hạ Vũ Kiệt sẽ trả thiếu cho cô, đang định cất tiền thì Hạ Vũ Kiệt nhắc: "Cô vẫn nên đếm , đếm mặt cả hai bên thì hơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-161.html.]

La Tiếu ngạc nhiên liếc Hạ Vũ Kiệt, đếm tiền tay, đếm xong, cô gật đầu với hạ Vũ Kiệt, : "Không sai sót gì."

Hạ Vũ Kiệt đưa cho cô một chiếc túi da bò: "Bỏ trong đây."

La Tiếu nhận lấy chiếc túi cho tiền , đó xoay đặt chiếc túi xuống đáy chiếc gùi lưng, thực là cất trong gian, xong xuôi cô mới với Hạ Vũ Kiệt: "Không còn chuyện gì nữa thì đây!"

Hạ Vũ Kiệt hỏi: "Về chuyện cung cấp cá, mỗi tháng thể cho lấy nhiều hơn chút ?"

La Tiếu trả lời: "Không , đó là hạn mức cao nhất ."

Hạ Vũ Kiệt dõi mắt La Tiếu đến sân liền lập tức nhất điện thoại lên bấm , nhờ chuyển cuộc gọi: "Ông ơi, là cháu, cháu tìm nhân sâm ."

"Vâng, , bây giờ cháu sẽ mua vé ngay, cháu sẽ đích đưa về Kinh Thành."

Có thể nhận , ở đầu dây bên tâm trạng vô cùng vui vẻ.

La Tiếu nghĩ, mất công đến đây thì vòng một vòng quanh đây xem thứ gì cần . mãi mà chẳng tìm thứ gì, đến chỗ ngã rẽ cô bỗng phát hiện một bà lão tay cầm đôi vòng ngọc đổi lấy lương thực.

Người bán hàng hoặc là giá trị món đồ, hoặc là chỉ lấy tiền mặt nên đồng ý đổi.

La Tiếu cảnh tượng đó, theo bà lão đang chút thất vọng, cô nhỏ giọng hỏi: "Bà đổi lấy lương thực ?"

Bà lão thấy chuyện với bèn dừng : "Cô lương thực ?"

La Tiếu gật đầu đáp: "Có ạ!"

Bà lão kéo cô một góc khuất , ngại ngùng : " tiền, chỉ thứ ."

xong thì cẩn thận để lộ một chút cho La Tiếu . La Tiếu nhỏ giọng hỏi: "Bà đổi lấy gì?"

 

 

 

 

Loading...