La Tiếu đột nhiên cảm thấy ấm lòng, cô thể hiểu suy nghĩ và cách của Lục Nghị Thần, cũng cảm thấy rằng điều gì đó trong khả năng của để trả ơn cho xã hội là đúng đắn.
ngờ tới chuyện cho em chồng nhỏ đau lòng, lo lắng , còn đòi đòi công bằng cho cô, cảm động thì là giả.
La Tiếu vỗ vỗ vai em chồng : "Được , nữa, trai của em cũng nỗi khổ riêng của , mang vai những gánh nặng và trách nhiệm cần phụ trách, thật trong lòng buồn hơn bất cứ ai, chỉ là mà thôi."
Lục Dật Đình cảm giác rèn sắt thành thép: "Chị dâu, chị luôn ."
La Tiếu mỉm vươn tay ôm mặt em chồng, còn dùng chút lực xoa xoa: "Được , chị dâu cảm ơn tinh thần bênh vực của em, nhưng mà thể giúp bọn họ, chị cũng vui trong lòng, thủ của chị em cũng mà, sẽ chuyện ."
Lục Dật Đình cũng kiềm chế cảm xúc, cảm thấy bản nãy mới thật là vô dụng, chút áy náy : "Chị dâu, chuyện mới nãy, chị đừng với trai của em nhé, em sợ sẽ dạy dỗ em."
La Tiếu : "Em đây là lo lắng cho chị, dạy dỗ em?"
Lục Dật Đình cúi thấp đầu thì thào: "Đây là tạo hiềm khích giữa tình cảm của hai ?"
La Tiếu đột nhiên ngả nghiêng, đến nỗi nước mắt cũng chảy .
Đặt tất cả những thứ chuẩn lên lầu, thấy Lục Dật Đình thực sự cả, một lát nữa cháu trai sẽ về nên mới yên tâm rời .
Ngày tháng cứ trôi qua êm đềm, nhanh là đến đầu tháng 8 . Đám trẻ nhỏ trong nhà cùng với hai vợ chồng già nhà họ La, hai vợ chồng già nhà họ Dương và hai vợ chồng già nhà họ Dung từ Bắc Đái Hà trở về.
La Tiếu đến đón bọn họ: "Nghiên Nghiên, ông nội của con lúc nào thì sẽ ?"
Nghiên Nghiên cất hành lý, đáp: "Ông nội của con ở đó đến cuối tháng mười mới thể trở về, ông đang tập vật lý trị liệu nên thể gián đoạn."
Hôm nay Thẩm Kiến Trung đích lái một chiếc xe ô tô đến đón , Nghiên Nghiên lên xe lên chào hỏi: "Cháu chào chú Trung ạ, vất vả cho chú đến đón bọn cháu ."
Thẩm Kiến Trung xoay : "Cái con nha đầu , mà lịch sự với chú Trung như thế hả."
Nói xong đưa tay cầm hai túi xách .
Nghiên Nghiên tò mò hỏi: "Đây là cái gì ạ?"
Thẩm Kiến Trung bật : "Không là sắp lên đại học , đây là quà mà mấy hôm chú với dì của cháu chọn cho các cháu."
Nghiên Nghiên duỗi tay định nhận lấy nhưng nghĩ tới điều gì đó thu tay : "Vậy thì cháu càng thể nhận , nếu cha sẽ c.h.é.m c.h.ế.t cháu."
Thẩm Kiến Trung hahaha: "Chú thể giống với khác ? Chú với cha của cháu là đồng đội cũ, bây giờ còn là cấp của cháu, mấy chục năm cảm tình , chú cũng là mua chuộc bọn họ, mà đây là trưởng bối gửi một phần yêu thương, một phần chúc phúc cho tiểu bối, cháu nhận lấy ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1715.html.]
Lúc , La Tiếu cũng lên xe, thấy tình hình cũng là tại .
Cười mở miệng: "Chú Trung của bọn con cho thì cứ nhận lấy ."
Thấy của , Nghiên Nghiên lúc mới nhận lấy: "Cháu cảm ơn chú Trung."
Lúc Nguyệt Nguyệt cũng tới , Nghiên Nghiên đưa đồ cho cô bé : "Chú Trung đưa đồ ."
Nguyệt Nguyệt một mặt nghiêm túc : "Sao chị thể nhận đồ như thế?"
Nghiên Nghiên nhún vai đáp: "Là đồng ý mà, đây là một phần tâm ý của chú Trung và dì."
Sau khi xong lời của chị , lúc cô bé mới yên tâm, cũng với chú Trung: "Chú Trung, cháu cảm ơn chú ạ."
Chú Trung : "Chỉ cần các cháu thích là , đây là những đồ mà chú dì chọn lọc kỹ càng, hy vọng cuộc sống đại học của các cháu sẽ muôn màu muôn vẻ."
Hai chị em bật khi chiếc máy ảnh kỹ thuật trong túi, vẻ mặt đầy mong chờ cuộc sống trong khuôn viên trường .
Lúc vài lớn tuổi vệ sinh cũng cùng trở , đợi bọn họ lên hết xe thì cũng khởi động về nhà.
La Tiếu mỉm mấy vị trưởng bối: "Ở bên đó chơi vui ạ?"
Tiểu Diệp Tử tiếp lời: "Có mấy đứa bọn con ở đó, nhất định là chơi cực vui ạ."
Thằng bé mới cho cái chuyện nó cổ vũ ông nội lái xe mô tô biển, nếu thì chắc chắn của sẽ đuổi đ.á.n.h nửa con phố.
Mấy già chắc chắn cũng sẽ chuyện , Tiểu Diệp Tử chắp tay chữ thập hai chị, suýt nữa khiến những trong xe nhịn , biểu cảm nhỏ bé đáng thương quả thực buồn .
Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt về trêu bé đủ mới tha cho .
La Tiếu cảm thấy chút kỳ quái: "Làm , là chuyện giấu ?"