Lúc La Tiếu đến, bà Dương vẫn đang trong phòng phẫu thuật, y tá bà thương ở đầu.
Cô gọi điện thoại cho Phó giám đốc bệnh viện, trình bày rõ tình tình và bày tỏ trong phòng phẫu thuật.
Phó giám đốc bệnh viện báo cáo tình hình với Giám đốc bệnh viện cùng với cô phòng phẫu thuật. bác sĩ khả năng tỉnh là thấp vì tiểu não tổn thương.
La Tiếu đó, lấy mấy viên t.h.u.ố.c cô tự chế đút cho sư mẫu, tất cả các vị t.h.u.ố.c đều là d.ư.ợ.c liệu quý hiếm, ít nhất cũng thể giữ mạng sống cho sư mẫu sẽ tìm cách.
Bác sĩ mổ chính : "Bà cụ lớn tuổi , hơn nữa ý chí sống cũng lớn."
Lúc cô bên trong phòng mổ, cuộc phẫu thuật gần xong, dáng vẻ sư mẫu đó, bất giác nước mắt tuôn như mưa.
Là ai cũng phần ích kỷ trong sâu thẳm trái tim, bình thường sư mẫu đối xử với cô , tình cảm sâu nặng bao nhiêu năm, giờ mắt thấy tình cảnh , cô thực sự cảm thấy đau lòng.
La Tiếu bước đến bên cạnh bàn phẫu thuật, nắm lấy tay Phùng Thục Mẫn, ghé sát tai bà, : "Sư mẫu thấy con ? Con bao giờ trách cứ sư mẫu và sư phụ, con thường xuyên đến chỉ vì hai khó xử vì kẹt ở giữa, sư phụ vẫn còn cần đến sư mẫu, cô nỡ đang tâm bỏ sư phụ ?"
Một lát , huyết áp dần dần tăng lên, các bác sĩ đều hiểu, những lời La Tiếu thủ thỉ với bà tác dụng.
Chỉ trong thời gian ngắn, cả hai già trong nhà đều trong phòng hồi sức tích cực, con cháu nhà họ Dương đều rối như tơ vò.
La Tiếu trong phòng việc của bác sĩ điều trị chính, hai thảo luận lâu, cuối cùng kết quả vẫn là đành theo ý trời.
Từ phòng việc của bác sĩ , La Tiếu nhận sự đồng ý cho phép cô thăm thầy của : "Sư phụ, con đến thăm thầy đây, La Tiếu bao giờ trách thầy, thầy nhất định cố gắng lên, sư mẫu vẫn cần thầy bầu bạn bên cạnh."
La Tiếu xong, bỗng thấy khóe mắt Dương Kiến Thành ứa hai hàng lệ, chứng tỏ sư phụ của cô vẫn còn ý thức, cô gọi bác sĩ kiểm tra, cuối cùng vẫn xem ý chí của bản ông.
Trở từ buồng điều trị hồi sức tích cực, La Tiếu tìm một cầu thang qua , đó gọi điện tho Lục Nghị Thần: "Nghị Thần, bya giờ đang bận ?"
"Em thế? Có cảm thấy khỏe ?"
"Cả sư phụ và sư mẫu của em đều viện , bệnh tình nghiêm trọng, em sợ là sẽ thực sự mất họ."
"Em đang ở bệnh viện nào? Anh qua đó ngay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1770.html.]
"Ở bệnh viện Thủ Đô."
"Được, em đừng lo lắng quá, lập tức đến ngay."
Nửa tiếng , Lục Nghị Thần vội vã chạy tới.
Anh tìm đến cầu thang nơi cô đang , thấy cô đang thương tâm, Lục Nghị Thần đau lòng ôm cô lòng: "Đừng sợ, đây !"
La Tiếu kìm nén nổi bản , vùi đầu lòng Lục Nghị Thần òa nức nở. Trước đây, cô cảm thấy sự phụ, sư mẫu đối xử công bằng với cô, nhưng khi , nghĩ mới thấy đó cũng là lẽ thường tình.
Sau khi nghĩ thông suốt, cô còn giận sư phụ và sư mẫu nữa, cô ít đến thăm họ cũng vì gặp mấy , để sư phụ và sư mẫu rơi tình thế ở giữa khó xử.
giờ đây, sợ rằng còn " " nữa !
Khóc xong, cô vẫn đối mặt với hiện thực, Lục Nghị Thần cùng cô trở phòng điều trị tích cực, nhà họ Dương thấy bóng dáng La Tiếu, cả Lục Nghị Thần cùng thì dám gì nữa, ai ai cũng cúi mặt, đăm chiêu theo đuổi suy nghĩ trong đầu.
Lúc hơn 10 giờ, ông cụ Dương tiến triển , bác sĩ tiến hành cấp cứu, nhưng hơn 20 phút vẫn thể cứu .
Tình cảm giữa sư phụ và nguyên giống khác, 10 năm đây thực sự chỉ chuyên tâm dạy dỗ cô, giấu giếm, kiến thức tích lũy cả một đời đều truyền cho nguyên , nhưng 20 năm qua trong mối quan hệ , ông đối xử với cô .
Có lẽ, trong cõi u minh thực sự vẫn cảm ứng giữa các linh hồn, sư phụ của cô, ông Dương Kiên Thành qua đời đầy nửa tiếng thì sư mẫu của cô, bà Phùng Thục Mẫn cũng lìa xa nhân thế.
La Tiếu cảm giác chấp nhận nổi nỗi đau , hôm cô mới đến thăm họ, kiểm tra sức khỏe cho họ, tại mới một ngày mà âm dương cách biệt?
Trong khi cô đau lòng thì ba em nhà bắt đầu bàn cãi về chuyện chia nhà cửa.