"Mẹ Triệu Giai Ngưng mất, lăn xuống từ cầu thang, sợ là , các em nhanh chóng về ."
La Tiếu xong, cảm xúc trong lòng phức tạp: "Biết ạ, bọn em đến sân bay Hoàng Long đây."
Cúp điện thoại, bảo tài xế đến sân bay Hoàng Long.
Lại gọi điện cho bên Nhất Phẩm, để giúp đặt vé máy bay về Thành Đô và thủ đô.
Đợi cô chuyện điện thoại xong, lúc Tiểu Diệp Tử ở gần cô nhất mới hỏi: "Mẹ, xảy chuyện gì ?"
La Tiếu : "Chúng thể núi Nga Mi, bà ngoại ruột các con ngã xuống từ tầng, bây giờ ở bệnh viện, cả các con gọi điện đến, chúng mau chóng về thủ đô."
Bọn họ đuổi theo thời gian, mười một giờ rưỡi tối, hạ cánh an , lập tức đến bệnh viện từ sân bay.
Lúc La Tiếu , hai nhà họ Ninh, và mấy mấy họ, đều trông ở đây.
La Tiếu bắt mạch cho bà , lấy một viên t.h.u.ố.c từ túi áo đút miệng bà , đó với : "Lúc nữa bà sẽ tỉnh trong chốc lát, các lời gì , thì mau chóng ."
Nói xong, cô lùi sang một bên.
Bởi vì tin con gái nuôi qua đời, thể ngã xuống tầng, sợ là cũng sẽ chuyện với con gái ruột , cho nên cô trực tiếp nhường chỗ.
Không bao lâu , Ninh Tuyết Linh thực sự tỉnh , thấy hai em nhà họ Ninh: "Anh cả, hai, hai đến thăm em , hai tha thứ cho em ?"
Trong mắt hai em là nước mắt, Ninh Hoành Đạt khẽ : "Anh và hai em sớm tha thứ cho em, còn em quá khó chịu, em nơi nào thoải mái , gọi bác sĩ ?"
Ninh Tuyết Linh lắc đầu: "Anh cả, hai, em buồn ngủ quá, Tuyết Linh nhiều chuyện sai trái, để các lo nghĩ lâu như , thật sự xin ."
Ninh Hoành Bác vuốt tóc bà : "Chúng là chị em ruột, dù đ.á.n.h gãy xương thì vẫn còn gân, đều qua lâu như , bọn sớm tức giận ."
Có thể bản bà cũng dự cảm, tiếp: "Giúp em một tiếng xin với các chị dâu, mấy năm nay các chị tức giận ít."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1826.html.]
Ninh Hoành Bác cố gắng khống chế cảm xúc bản : "Các cô tha thứ cho em lâu , nhưng mà lời chắc chắn sẽ giúp em chuyển."
Nghe thấy lời của hai, mặt bà ý , đó những khác trong phòng: "Hạo Thiên đến ?"
La Húc Ngôn lên phía : "Cha việc đến , nếu như chuyện gì , giúp chuyển lời."
Ninh Tuyết Linh La Húc Ngôn: "Húc Ngôn, con là Húc Ngôn đúng , xem , ngay cả con trai của cũng nhận , con trông gần giống Húc Viễn, nhưng hai cái đầu của các con vẫn chút khác biệt."
Nghỉ một lúc lâu mới tiếp tục : "Mẹ, xin các con, nếu kiếp , các con cũng cần đến con trai con gái của , vốn dĩ xứng với chức đó, một tiếng xin với cha các con."
Sau đó lượt lướt qua năm con gái, lúc ánh mắt dừng ở mặt La Tiếu, khóe mắt giọt nước mắt, trong lòng nghĩ: Rõ ràng lựa chọn hơn, nhưng bản quý trọng.
La Tiếu một sự xúc động, chuyện La Thiến với bà , nhưng sợ lập tức khiến tức c.h.ế.t, đang do dự, La Húc viễn kéo Tiểu Cảnh và Tiểu Nguyên lên phía : "La Tiếu còn một chị gái song sinh tên là La Thiến, năm đó ôm ở phòng sinh, nhưng mà mấy năm con bé bệnh mất , đây là hai con trai của con bé Tiểu Cảnh, Tiểu Nguyên, bây giờ là con trai ."
Không hình ảnh kích động trong tưởng tượng, mắt Ninh Tuyết Linh mở to càng ngày càng nhỏ, chớp mắt giống như ngủ: "Lúc , giúp việc với , vẫn luôn đoán, là hai đứa trẻ nào, trông , lời, sách cho thật , đời là với tất cả ."
Nói xong một đoạn , bà mệt nhắm hai mắt ngủ, đều nghĩ rằng bà mệt, chỉ La Tiếu nghĩ, sợ là .
Quả nhiên, ông bảo con trai gọi bác sĩ, bác sĩ đến mép giường, điện tâm đồ bao lâu thành đường thẳng, khi cứu, bác sĩ tuyên bố thời gian bệnh nhân c.h.ế.t, ngoài .
Hai em nhà họ Ninh ở bên mép giường thành tiếng, La Tiếu giường, trong lòng cảm thấy kì lạ, rõ ràng thể một ngôi nhà đầm ấm hạnh phúc, cứ đủ, cuối cùng trở thành tồn tại chán ghét, rõ ràng con cháu đầy đàn, thành cô đơn.
Bây giờ mất, câu xin muộn màng, dùng kiểu gì.