La Tiếu xem sổ sách trong đầu hỏi thử:
"Chú Cảnh, chỗ chú ngân phiếu định mức ạ? Nếu thì phiền chú đổi cho cháu một ít. Trừ tiền nhân sâm là ."
Cảnh Minh liếc mắt cô gái nhỏ mặt — dáng vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt sáng lên rõ. Ông gật đầu:
"Được, cháu đợi một lát."
Một lúc ông trở , tay ôm hai túi da trâu cũ. Túi thứ nhất mở thấy bốn trăm đồng tiền mặt ngay ngắn, mùi giấy cũ phảng phất lên. Túi còn hai trăm đồng và một xấp ngân phiếu đủ loại.
La Tiếu thò tay lật xem, nào là phiếu thực phẩm, phiếu vải, phiếu xà phòng, cả phiếu công nghiệp. Chỉ tiếc phiếu thịt — thứ hiếm như vàng. trong đống phiếu lộ một tờ phiếu may… khiến tim cô đập thình thịch.
Tấm phiếu may chính là bảo bối ở thời buổi cái gì cũng “xin – cấp – xét”. Để dành may quần áo Tết cũng chuyện đùa.
Cảnh Minh nhạt một tiếng:
"Cái phiếu may đó chú mua để dành, giờ để cũng chẳng dùng . Coi như chú tặng thêm, cháu cầm ."
Một câu nhẹ hẫng, nhưng rõ ràng ông đang cho cô một ân tình lớn.
La Tiếu nhận tiền phiếu, với ông vài câu cảm ơn tiện thể bán mấy cây Sài Hồ. Xong xuôi mới xách sọt rời tiệm t.h.u.ố.c Đông y.
Nghĩ tới căn nhà trống trơn của , cô quyết định hợp tác xã mua bán xem thể đổi thêm gì bằng phiếu còn .
Hợp tác xã rộng nhưng chen chúc . Quầy nào cũng đông nghịt, chen nổi, cô đành vòng xem phía món gì bớt .
Cuối cùng cô thấy trong góc quầy một cái bếp nhỏ, kiểu đơn giản, dùng than, dùng củi, tiện vô cùng. Cô hỏi thử:
"Đồng chí, cái bếp bao nhiêu tiền?"
Người bán hàng đang cúi đầu ghi sổ, trả lời cụt lủn:
"Sáu phiếu công nghiệp, sáu đồng."
Không hề cô lấy một cái, cứ như cô tồn tại.
La Tiếu tính toán một lúc. Đắt thì đắt thật, nhưng mùa đông mà lạnh đến nứt tay, lúc đó tìm cũng chẳng mà mua. Nghĩ , cô đưa luôn sáu phiếu công nghiệp cùng sáu đồng tiền mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-20.html.]
Người bán hàng sững , ngẩng đầu lên cô như ngoài hành tinh. Sau khi kiểm tiền xong mới miễn cưỡng mang bếp đặt ngoài quầy.
La Tiếu ôm bếp ngoài, thấy hối hận — tay ôm cái bếp to tổ bố thế thì còn mua gì nữa?
Người bán hàng thấy vẻ mặt ảm đạm, thấy cô cứ lơ đãng liếc sang quầy bên cạnh, lập tức đoán cô đang tiếc. Ông tin nổi: cô gái nhỏ gầy gò mà dám rút sáu phiếu công nghiệp thật sự… dạng .
Thế là bán hàng hắng giọng:
"Nếu thì cô để bếp ở đây . Mua xong lấy."
La Tiếu sáng mắt, tự trách nãy giờ nghĩ .
"Vậy phiền đồng chí, cảm ơn nhiều!"
Cô tiếp tục dạo quầy, mua phích nước nóng, giày Giải Phóng, giày vải, xà phòng, khăn mặt mới, kem đ.á.n.h răng, bàn chải, chậu rửa mặt tráng men hoa văn thập niên sáu mươi, thêm một cái lược.
Mấy món vốn nguyên chủ đều — bàn chải thì rụng hết lông, khăn mặt thì rách toạc, kem đ.á.n.h răng thì chẳng từ bao giờ hết sạch.
Hôm nay sống tử tế thì nhất định mua đủ.
Chen chúc đến mức tóc bay tán loạn, La Tiếu về quầy bếp, cầm theo mớ đồ mua, cảm ơn một câu rời hợp tác xã. Sợ gặp trong thôn, cô tìm chỗ vắng lặng cất bếp gian, chỉ giữ chậu tráng men và đôi giày.
Giày dép lúc nào cũng đôi dự phòng. Còn chậu mặt thì mai sông giặt đồ.
Xếp thứ cho gọn, cô mới về phía trường trung học công xã. Cô xem tình trạng học hành của cần thủ tục gì.
kịp hỏi cho rõ thì choáng váng bởi quy định: lên cấp hai thì thi đỗ kỳ thi nghiệp tiểu học năm nay. Nếu bằng nghiệp thì trường cũng chẳng phát giấy thi.
La Tiếu còn hết bất ngờ phụ trách xua tay:
"Đi , nhiều đang chờ."