La Tiếu gật gù, giọng điệu bình thản:
" , cái gì cũng thiếu . chỉ bán chút thảo d.ư.ợ.c để mua thêm mấy vật dụng cần thiết hàng ngày."
Triệu Tiểu Mai háo hức, tò mò giỏ đồ:
"Em mua cái gì , để chị hai xem thử."
Cô bé chờ, xông nhà. Thấy đôi giày mới giường và chiếc chậu rửa mặt tráng men đặt đất, đôi mắt lập tức sáng rực:
"A, giày giải phóng mới ?"
Cầm giày lên sờ soạng một hồi, Triệu Tiểu Mai vội hỏi:
"La Tiếu, chân chúng cũng gần bằng , em thể cho chị mượn đôi mấy ngày ?"
La Tiếu nở nụ nhạt, mà như :
"Giày còn mang nào, mà giày của chúng cũng giống . mang ba mươi sáu, chị mang chắc chắn ."
Triệu Tiểu Mai hồi lâu, như đang cố thuyết phục bản :
"Không , chị mang ba mươi bảy, chân của chị gầy, nhất định mà."
Cô bé dường như hiểu La Tiếu gì, chìm đắm trong thế giới riêng của . Nhìn sang chiếc chậu rửa mặt tráng men đất, Triệu Tiểu Mai tiếp tục:
"Chậu quá, La Tiếu, chúng thể đổi chậu ? Chị mê màu sắc lắm."
La Tiếu nhún vai, giọng nghiêm nghị:
"Những thứ là đồ riêng tư, đổi để dùng thì vệ sinh ."
Lúc , tiếng bước chân vang lên ngoài sân, Triệu Tiểu Đào tiến . La Tiếu thầm nghĩ, đây là còn “ tiếp ứng” nữa.
Triệu Tiểu Mai chờ La Tiếu đồng ý, ôm đồ sân:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-25.html.]
"Chị, chị sang đây ?"
Triệu Tiểu Đào nhanh nhẹn:
"Mẹ bảo chị tới hỏi La Tiếu hạt giống rau dưa ."
La Tiếu thở dài trong lòng, lạnh mỉm : vẫn là Triệu Tiểu Đào thông minh, lý do vẻ đáng tin hơn hẳn so với Triệu Tiểu Mai. Cô cũng dài dòng lãng phí thời gian nữa, thẳng:
"Hạt giống thì cần, thím Cao ở nhà đại đội trưởng giúp tìm . Nếu còn gì khác, về , ngoài hái chút rau dại."
Mắt Triệu Tiểu Đào chăm chú dõi theo món đồ trong tay em gái, còn Triệu Tiểu Mai, mặc dù nhận ánh mắt của chị, nhưng vật là do cô ôm , cũng thể để chị cả chiếm tiện nghi.
Chớp mắt một cái, Triệu Tiểu Mai :
"Được , chúng quấy rầy em nữa. Chị mượn , về trả em."
La Tiếu rõ âm thanh những khác lên sườn núi giờ xuống, giọng cô bỗng cao hơn, dứt khoát:
"Chị hai nhà họ Triệu, như . lên trấn vốn mang bao nhiêu đồ, chân chỉ một đôi giày. Hôm nay vì bận việc mới mua giày mới, còn mang nào mà chị mượn. Chúng chị hai – cướp đồ của cô nhi mà ngại ngùng ?"
Triệu Tiểu Mai cuống lên, vội vàng giải thích:
"Đừng dễ giận như , chị chỉ mượn một chút, trả cho em. Sao em tức giận như thế?"
La Tiếu thở dài, giọng cứng rõ ràng:
" hẹp hòi . vất vả tìm d.ư.ợ.c liệu, mới mua thêm những thứ , thậm chí mua còn kịp tắm. Ngày mai còn mang nữa, cho chị mượn thì mang cái gì? Lại giày của là nhỏ, chị ; chậu rửa mặt càng thể cho chị. tới trấn, đó chẳng gì, mấy ngày nay rửa mặt đều dùng chậu thím Cao cho mượn. c.ắ.n răng mua chậu , cho nên hẹp hòi, mà vì đây là nhu phẩm cần thiết, cách nào cho chị mượn ."