La Tiếu một cái một cái, mở hũ tương : "Em chỉ mang một hũ thôi, nếu chê em thể chia cho một chút nếm thử, cần đổi ."
Chàng trai : "Sao hổ như ? Nếu như em đồng ý đổi cũng dám ăn."
Bên cạnh bác gái : "Cô gái, cháu bỏ thịt tương đúng ? Nếu thể thơm như ."
La Tiếu : "Là bỏ chút thịt vụn, nguyên liệu chính là nấm."
Chàng trai dậy lấy một bó kẹo sữa Đại Bạch Thỏ: "Anh dùng cái đổi với em, em chia cho một chút là ."
Như La Tiếu chút ngại, trong buồng xe nhiều .
Đang lúc cô lúng túng, bác gái đối diện : "Bác cũng đổi với cháu." Vì lấy một cái túi từ giường, lấy ba trứng vịt muối: "Như cháu cũng sẽ khó xử nữa."
La Tiếu mỉm : "Vậy , nếu chê tương của cháu, chúng đổi ăn, còn thể nếm mùi vị của thức ăn khác."
La Tiếu bác gái ở đối diện là đang giúp , nhiều như , nếu chỉ cho một nếm thử, những còn cũng sẽ dễ chịu, nhưng nếu đều chia , chừng khác còn nhạo cô tiêu tiền như rác bởi vì ở niên đại cuộc sống của mỗi đều .
Bây giờ đó trai trẻ dùng kẹo Đại Bạch Thỏ đổi, đó thì bác gái dùng trứng vịt muối đổi, khác ăn cũng sẽ lấy đồ đổi, La Tiếu cũng cần thấy ngại nữa.
Sau khi chờ hai ăn tương nấm của La Tiếu, đều giơ ngón cái lên, qua một bữa ăn , ba nhanh chóng trở nên quen thuộc.
Trong lúc trò chuyện, trai trẻ tuổi tên là Tiêu Cảnh Dục, là ở thủ đô, tới Tế Nam tham gia hôn lễ của bạn, bây giờ thì tới phía Nam khảo sát thị trường.
Bác gái tên là Tả Lan, chồng là miền Nam, trở về Tế Nam thăm , ba càng chuyện càng ăn ý, cuối cùng dứt khoát cho địa chỉ giữ liên lạc với .
La Tiếu xuống xe, tìm một chỗ chuẩn một chút đồ cần thiết, lúc mới hỏi thăm đường đến Đại Sơn, trải qua nửa ngày lắc lư xe ô tô, cuối cùng tới nơi.
Sau khi xuống xe, chiếc xe xa, cô mới nhanh chóng trong núi, sâu bên trong.
Thủ đô, bên trong một ngôi nhà phong cách vô cùng cổ xưa: "Ông ngoại, hai của cháu vẫn trở về ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-320.html.]
Một ông cụ cái bàn gỗ màu đỏ rộng lớn: "Cho nó thêm chút thời gian , nếu Dật Đình nhớ hai, ông ngoại thể phái đưa cháu thăm nó."
Lục Dật Đình ở chậu hoa sơn : "Không cần ông ngoại, cháu để cho hai lo lắng."
Từ nhỏ thể của cô lắm, chịu nổi sự lắc lư xe, cô tăng phiền phức cho hai, chỉ cần tin tức về hai là .
Lục Dật Đình khỏi nhà ông ngoại trở về đại viện, mới cửa chị kế Thôi Duyệt Duyệt : "Mẹ, giúp con với cha một chút , Phương Nguyên thật sự rời bộ đội. Chuyện thật sự cố ý, để cho cha giúp Phương Nguyên với bên ạ, con mắc kẹt ở giữa cũng khó khăn."
"Duyệt Duyệt, thể chuyện , hai của con thương nặng như , thật vất vả mới nhặt một cái mạng về, chân còn thương thành như thế, con mở miệng đây, thể vì con mà bỏ mặc tất cả thứ ."
"Mẹ, con những chuyện , con cũng đau lòng cho hai, tiền đồ của hai phá hủy, chẳng lẽ nhất định cũng phá hủy tiền đồ của Phương Nguyên mới kết thúc ? Năm đó chú Lạc cứu mạng của cha, thể bỏ qua chuyện Phương Nguyên ?"
"Duyệt Duyệt, như thế nào con mới hiểu đây, vốn phận của nhạy cảm, con để cho giúp con và Phương Nguyên, để ý đến hai của con, để ý đến bộ nhà họ Lục
Mẹ cụ thể xảy chuyện gì, nhưng bởi vì Phương Nguyên, hai con mới thương thành như , mặc dù chuyện cha của con và nhà họ Lạc hợp tác đè xuống, nhưng chuyện vẫn bày ở đó."
"Mặc dù là ruột của hai con, nhưng sống chung bao nhiêu năm như , chuyện vì con mà quan tâm đến hai của con, hy vọng con suy nghĩ cẩn thận chuyện giữa con và Phương Nguyên."
"Mẹ, con là con gái ruột của đúng ?"
"Cũng bởi vì con là con gái ruột của , mới những lời , Lạc Phương Nguyên là lương duyên của con."
Thôi Duyệt Duyệt còn gì đó, liền thấy Lục Dật Đình đang tới, kế Cảnh Minh Lệ cũng sửng sốt: "Đình Đình trở về , mệt , nghỉ ngơi một chút xuống ăn cơm nhé."