Vào buổi tối, La Tiếu vẫn nấu cơm trắng, rau trộn với rong biển. lẩu xào cay, dám quá cay, Thạch Đầu ăn hô to ghiền.
Lục Nghị Thần cũng từng ăn món ăn như , La Tiếu bậy: "Là ở phía Nam thấy ăn như , mới thử."
Lẩu xào cay là món cay Tứ Xuyên, La Tiếu cũng bây giờ bên món , là do đời cải tiến , cho nên chỉ thể bậy.
Cơm nước xong, Lục Nghị Thần thu dọn chén bát, La Tiếu ở chỗ đó lột tỏi, chuẩn ngâm chút tỏi ăn, Thạch Đầu thì kể những chuyện thú vị trong trường, thỉnh thoảng còn chọc cho La Tiếu lớn.
Thạch Đầu thấy La Tiếu chọc , vì tiếp: "Trước khi nghỉ hè, Trương Khai Lai của lớp một bọn em ị trong phòng học, giáo viên của bọn em chọc tức, trực tiếp chạy đến phòng học của lớp bốn, kêu của đến thu dọn giúp, thiếu chút nữa cho bọn em c.h.ế.t."
La Tiếu : "Thằng bé đó bao lớn, thể ị trong phòng học ?"
Đầu tiên Thạch Đầu một trận, mới lên tiếng: "Là khi lên lớp nhịn nổi, đó với bạn cùng bàn là ị, bạn cùng bàn để ý đến , còn tưởng giỡn, đó chui xuống bàn.
Sau đó là bạn học phía ngửi mùi thối, mới phát hiện ị đáy bàn, thầy bọn em tức giận, chỉ đành để cho các bạn học nhắm mắt , đó kêu kéo quần lên , mới chạy đến phòng học của lớp bốn gọi cho đến dọn giúp ."
La Tiếu : "Sợ rằng khi thằng bé trưởng thành, lịch sử đen tối vẫn luôn nhắc mãi."
Thạch Đầu : "Em thấy lúc tan học, của đ.á.n.h ."
La Tiếu : "Nhất định là tiết học thằng bé nhà vệ sinh, em cũng thể học theo ."
Thạch Đầu c.h.ế.t: "Đã , em mới giống ."
La Tiếu nữa, : "Em cũng đừng nhắc chuyện nữa, dù thằng bé đó cũng còn nhỏ, mới lên lớp một, còn ham chơi, nghỉ giải lao nhà vệ sinh mới chuyện như , nếu thật sự gặp chuyện như , giơ tay với giáo viên, nhớ ."
Thạch Đầu : "Thầy của bọn em cũng như giống chị."
Lúc Lục Nghị Thần mở miệng : "Được , hai sợ ngày mai ăn ngon ."
La Tiếu lời , liếc Lục Nghị Thần một cái: "Anh thật đúng là..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-324.html.]
Lục Nghị Thần tới lột tỏi giúp La Tiếu, La Tiếu : " , mang về mấy bộ quần áo cho hai , một lát nữa hai nhớ lấy về."
Lục Nghị Thần ngờ cũng , nhiều chuyện xác nhận thêm: " cũng ?"
La Tiếu : " , lúc mua quần áo cho Thạch Đầu, nghĩ đến đó nhận giày mưa, ủng, ly giữ ấm của cho nên giúp chọn hai món đồ, bình thường ngày nghỉ thể mặc."
Sau khi Thạch Đầu La Tiếu mua quần áo cho , đầu tiên là vui mừng, nhưng đó nghĩ tốn ít tiền, chút cảm thấy xài quá nhiều tiền của chị, cảm thấy đau lòng tiền tiêu, vẻ mặt La Tiếu và Lục Nghị Thần thấy.
La Tiếu : "Thạch Đầu, dù cũng sắp năm mới, em cũng cao hơn nhiều , luôn mua quần áo mới, yên tâm , chị tiền, chị vẫn chờ Thạch Đầu lớn lên kiếm thật nhiều tiền cho chị tiêu, chẳng lẽ em nuốt lời ."
Thạch Đầu ngẩng đầu lên, nghiêm túc : "Em sẽ nuốt lên, lớn lên sẽ kiếm thật nhiều tiền, cho chị và tiêu, thật đó."
La Tiếu : "Như mới đúng, nhưng Thạch Đầu cũng cần cảm thấy áp lực trong lòng, đó chị gửi tiểu thuyết cho nhà xuất bản, tiền nhuận bút nhiều, thể nuôi em."
Thạch Đầu cố gắng để , nhưng đôi mắt vẫn đỏ ửng, sang một bên thấp giọng : "Em cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều bạn trong lớp, bọn họ đều hâm mộ em, em sẽ cố gắng học tập, mau chóng lớn lên."
Ở một bên Lục Nghị Thần Thạch Đầu và La Tiếu, trong lòng nghĩ đến em gái Lục Dật Đình của , lúc mất con bé còn nhỏ, cũng : "Em sẽ nhanh chóng lớn lên."
La Tiếu phát hiện Lục Nghị Thần tập trung, hỏi: "Anh ?"
Lục Nghị Thần La Tiếu, tại lừa cô, : "Nhớ đến em gái của , con bé nhỏ hơn cô một tuổi, khi còn bé cũng nhanh chóng lớn lên."
La Tiếu ngẩn , : "Trước cũng nhắc đến nhà."