Cuối cùng vẫn là Bạch Thắng Lợi : "Nghị Thần, hôm nay kích động . Phó cục trưởng là một sợ vợ, Thái Nhã Tịnh là nuông chiều mà lớn lên, sợ là thể thiếu việc gió thổi bên tai, mấy ngày nay vẫn nên cẩn thận hơn một chút."
Những ngày qua, Lục Nghị Thần mệt nhớ cô nhóc , bây giờ nào tâm trạng ứng phó cô ? Tốt nhất là hai cha con cô đừng chuyện gì quá đáng, nếu cũng ngại để bọn họ từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Anh mở ngăn kéo lấy tổng kết , trong đầu thầm nghĩ rốt cuộc thì khi nào cô nhóc mới về? Trước đây gọi điện thoại rằng lúc khai giảng về , thật đích bắt cô về.
La Tiếu cùng ông bà nội và hai đến nhà ăn của trường học ăn một bữa cơm trưa, cảm nhận về cuộc sống đại học của thập niên tám mươi, đó dạo xung quanh trường một lúc mới chuẩn về nhà.
Anh hai La Húc Viễn ở trường, mỗi tuần khi nghỉ mới về nhà. Vừa nãy bọn họ trải giường xong, trong kí túc cũng chỉ hai bạn cùng phòng đến, nhưng trông cũng hòa đồng.
La Tiếu đưa ông bà nội về mà là xuống xe lúc nửa đường để đến công viên, đổi cuộn phim cho máy ảnh của , đưa ông bà nội công viên chụp ít ảnh.
Sau đó, còn đưa ông bà nội đến tòa nhà bách hóa cách trạm xe bus xa mua hai đôi giày chân. Giày của ông bà nội cô nhiều năm , đế giày cũng sửa qua nhiều , ở mũi giày vài chỗ bong .
Trước đây La Tiếu từng mua, nhưng giày và quần áo giống , nếu to hơn hoặc nhỏ hơn kích cỡ chân thì đều . lúc hôm nay tòa nhà bách hóa bên cạnh trạm xe bus, La Tiếu để ý đến sự phản đối của hai , đến hàng bán giày.
Sau khi hai ông bà thử qua đôi giày mà ý, cảm thấy đắt, La Tiếu kiên quyết mua, : "Sau các tiền đồ , thể tránh khỏi trường hợp cần ông bà đến tham dự, dù cũng ăn mặc lịch sự một chút mới ."
Hai ông bà cháu gái , cảm thấy cũng đúng, bọn trẻ đều tiền đồ , điều cũng là thể, vì cũng từ chối nữa.
Đến tối, chú Tôn sang gọi La Tiếu điện thoại. La Tiếu thầm nghĩ là ai gọi điện đến. Vừa đến cửa nhà của chú Tôn thì điện thoại vang lên: "Alo, là La Tiếu, xin hỏi ai ?"
"Tiếu Tiếu, là , Lục Nghị Thần."
"Anh Lục, lúc gọi điện đến, xảy chuyện gì ?"
"Tiếu Tiếu, nhớ em, khi nào thì em về?"
La Tiếu xong cảm thấy gì đúng, chắc chắn uống rượu.
"Anh Lục, uống rượu ?"
"Vậy mà em cũng ? Anh uống một chút xíu."
"Gặp chuyện gì ?"
"Không , chỉ là mãi gặp em, nên nhớ em , nhớ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-509.html.]
La Tiếu cũng cảm thấy chút đau lòng: "Ngày mai sẽ về một chuyến, nhưng ở mấy ngày, còn về thủ đô một vài chuyện."
"Ngày mai em sẽ về thật ?"
"Ừ, ngày mai về."
" hứa với thầy Cát khi đưa hai học xong sẽ về trường một chuyến."
"Vậy ngày mai sẽ ga đón em, em chuyến tàu nào?"
" chuyến lúc mười một giờ, cần xin nghỉ."
"Được, ngày mai sẽ đón em. Anh sắp nhớ em đến phát điên ."
"Anh uống bao nhiêu ? Được , cúp điện thoại mau về nhà ."
"Được, về nhà. Tiếu Tiếu, em thể đồng ý với một chuyện ?"
"Chuyện gì? Anh ."
"Lúc em về thể đến cục của bọn một ? Nói cho bọn họ bạn gái , bọn họ thực sự quá phiền phức, chút ở đây nữa . Bây giờ em cũng ở đây mỗi ngày, nhưng nếu thì rau và gà ở sân của em đây?"
Nói xong còn nấc lên một tiếng, La Tiếu ở bên rõ.
Bây giờ La Tiếu thực sự đàn ông là đáng yêu là phúc hắc nữa. Cách chuyện khiến cô buồn tức giận, thầm nghĩ chắc chắn là cố ý.
"Lục Nghị Thần, rốt cuộc là uống bao nhiêu? Nếu như thật sự uống say nhân cơ hội sàm sỡ thì em sẽ cần nữa, rõ ?"
Lục Nghị Thần giật nảy , cơn say giảm một nửa, đầu óc cũng tỉnh táo hơn đó vài phần. Hình như là nhớ những lời , chút hổ ảo não vì sự kích động của .