Sau khi thu xếp chuyện đều thỏa, Lục Nghị Thần bàn giao công việc, còn luôn dặn dò cho hai chú ý những chỗ nào quan trọng trong công việc, hôm nay xe lửa trở về thủ đô.
Ban đầu La Tiếu và Thạch Đầu đến khu nhà của ở, bởi vì nơi đó nhà tập thể nhưng La Tiếu đồng ý.
Anh dùng những tấm da thỏ mà để dành hai năm nay ghép , một cái tấm nệm nhỏ cho Thạch Đầu, trải tấm nệm đó ở trong phòng, dù bọn họ cũng ở nơi một tháng, chờ tới ngày nghỉ thì trở về thủ đô.
Hôm nay trong lúc La Tiếu ở trong nhà món lê chưng đường phèn, chợt thấy tiếng ồn ào từ nhà bên cạnh truyền đến, La Tiếu ở trong sân con dâu của nhà bên cạnh đang uất ức : "Mẹ, nhà chúng bao nhiêu phòng để ở . Chẳng lẽ chị cả mang theo cả nhà đến đây ở hết ?"
Chợt chồng trả lời: "Chỉ là nhiều hơn một chút, cùng lắm thì chúng chen chúc với . Ngày mai đến cửa hàng tái chế xem chiếc giường cũ nào , chúng mua thêm vài cái đợi trở về thì sắp xếp cho thỏa là . Muốn lời từ chối thì ."
Người con dâu tiếp tục : "Mẹ, như đơn giản quá, nhà cũng lớn, chen chúc với thì chịu , nếu bọn họ vẫn tìm nhà để ở, chẳng lẽ tiếp tục ở đây. Mẹ cũng câu thỉnh thần thì dễ tiễn thần mới khó mà.
Nếu chỉ mỗi nhà em gái của chồng con đến, con là chị dâu cũng thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng mà là cả một gia đình bên chồng đến, , đây là chuyện đùa , con cũng trong nhà mỗi ngày đều cãi thành một cảnh hỗn loạn."
"Chuyện đồng ý , con bây giờ? Đã thể bàn bạc nữa, con vui, nhưng đây là điều các con thiếu chị cả, lúc đến lượt nhà đưa xuống nông thôn, chính chị cả của các con chủ động hy sinh cho cái nhà .
Hiện giờ chị cả của các con mới trở về thủ đô, các con chịu uất ức một chút cũng ? Hơn nữa chị cả của con cũng chỉ là tạm thời đến đây ở, đợi qua năm sẽ tìm một chỗ khác bên ngoài ở."
"Vậy tại họ trở về một năm, đợi qua tết hãy về."
La Tiếu cuộc chuyện ở nhà bên cạnh, đoán chừng là con gái cả của nhà hàng xóm ở quê trở về thủ đô, cô liếc mắt nhà hàng xóm một cái, trong lòng thầm nghĩ qua vài ngày nữa cô cũng sẽ tham gia cuộc thi cuối kỳ, cũng nên sắp xếp một chút về.
Ở thủ đô.
Viên Duy Thành cuối cùng cũng dẫn yêu trở về, đầy nửa ngày tin tức truyền khắp các khu nhà.
Ông lão nhà họ Viên đối diện với cô bác sĩ trong quân đội tên là Kim Tĩnh, ông hỏi cô về tình hình trong nhà của cô , Kim Tĩnh chút thận trọng, nhưng vẫn trả lời từng chút một.
Bà giúp việc về đến nhà đang ở trong bếp bận rộn, Viên Gia Ninh lúc cũng lúc trở về thấy chú út của , đang ghế sopha kế bên còn một cô nàng đồng chí trông lớn hơn bao nhiêu tuổi.
Cô thầm nghĩ, chính là vị bác sĩ trong quân đội , trông cũng , cũng thật lòng thích chú út của cô , dù cũng từng qua là do cô gia thế của chú út nên mới theo đuổi chú út.
Có điều là, chú út như , chỉ sợ sớm rơi tay giặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-524.html.]
Sau khi treo áo của lên móc, cô mới : "Dạ ông nội, chú út cháu mới trở về."
Rồi cô đến mỉm với Kim Tĩnh: "Xin chào."
Viên Duy Thành giới thiệu cả hai , Viên Gia Ninh : "Cháu cảm thấy chắc chị lớn hơn tuổi của cháu bao nhiêu nhỉ?"
Kim Tĩnh : "Chị lớn hơn em ba tuổi, năm nay chị hai mươi."
Viên Gia Ninh : "Chuyện thật khiến cho em cũng khó xử, kêu chị bằng dì thì sẽ khiến chị già, kêu bằng chị gái, thì với vai vế của chúng hiện tại, lẽ cũng , gọi bằng tên, thì lễ phép .Thật sự quá khó khăn!"
Trong phòng ai cũng bật , Viên Duy Thành : "Gọi bằng thím, cháu kêu chú bằng chú thì cũng gọi của chú theo vai vế chứ."
Anh thầm nghĩ đứa nhỏ là đang phá đám mà, gọi yêu là chị, thì chẳng và Kim Tĩnh hơn kém quá nhiều .
Kim Tĩnh : "Chị so với em cũng chỉ lớn hơn ba tuổi, thì cứ trực tiếp gọi bằng tên cũng , chị quá quan trọng những việc như ."
Viên Gia Ninh thoáng qua chú út . Cô cảm thấy bản thật khổ, đúng lúc điện thoại vang lên.
Viên Gia Ninh như tiếng điện thoại cứu sống, vội chạy điện thoại: "Alo, xin chào."
"Chị Gia Ninh, là em, Tiếu Tiếu đây."
"Tiếu Tiếu, khi nào em về?"
"Vài ngày nữa thi xong, em sẽ trở về thủ đô, ông nội khỏe chị?"
"Aizz, em gọi một cuộc điện thoại nhưng chỉ quan tâm ông nội, cũng hỏi xem chị khỏe ."