La Tiếu nghĩ trong gian của đều đầy đủ, chỉ sợ chậm trễ sẽ khiến cho sư phụ và sư mẫu mua thêm nhiều đồ ăn. Sau khi xuống khỏi xe buýt cô tìm một nơi an bên trong gian, chuẩn thịt bò, thịt heo, còn hai con thỏ.
Lấy thêm một ít hải sản và trái cây. Cuối cùng cô gói hai túi thịt khô, thịt khô cô chuẩn từ , một ít rau tươi đủ để ăn trong hai ngày là .
Đi khỏi gian, thấy ai, lúc cô mới đem những món đồ đặt bên ngoài, cách đây xa một chiếc xe ba bánh vận chuyển hàng, cô vốn chờ chiếc xe đến để giúp cô chở những món đồ chuyển giúp, nhưng đợi gần cả nửa ngày trời vẫn thấy chiếc xe nào.
La Tiếu nghĩ chờ như hoài cũng , thôi thì cô cứ từ từ đến đó cũng , thật thì nơi đó cũng quá xa. mới ý nghĩ chợt tiếng gọi: "Tiếu Tiếu, là con đúng ?
Quay đầu thấy sư phụ và sư mẫu đang đến đây.
La Tiếu thấy quen, liền bổ nhào về phía : "Sư mẫu, gặp hai thật là quá."
Phùng Thục Mẫn : "Con trở về từ lúc nào?"
La Tiếu ngượng ngùng : "Dạ chỉ mới vài ngày, con nghĩ hai chắc nghỉ lễ cho nên con định đến."
Cô xoay chỉ chỉ hai cái túi ở ven đường: "Sư phụ, khi nãy con còn lo lắng để chuyển hai cái túi đó trở về."
Dương Kiến Thành hai cái túi to, chỉ sợ hàng xóm thấy còn tưởng đồ của ăn thất bại, liền nhặt lấy một cái túi : "Hai ở chỗ chờ , lát nữa sẽ trở ."
La Tiếu : "Chắc sư phụ sợ , con thấy hôm nay trời lạnh, là con với sư mẫu cùng đem chiếc túi về , tránh việc ở ngoài cảm lạnh."
Phùng Thục Mẫn : "Tính tình hai thầy trò thật giống , ông sợ hàng xóm con phá sản, con sợ ông vất vả, sư mẫu phục hai thật."
Sau khi về đến nhà của Phùng Thục Mẫn, thấy cô lấy thêm gì nữa, bà hỏi: "Tiếu Tiếu , những thứ con mang theo để gì ?"
La Tiếu rót cho một ly nước, : "Lúc con đầu tư một ít tiền cùng vài hợp tác mở một nhà hàng, những món để chuẩn cho nhà hàng, những ngày trời lạnh vẫn thức ăn để nấu bán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-536.html.]
Hơn nữa, con sợ mấy ngày nữa sẽ tuyết rơi, đến lúc đó chắc chắn thể mua những thức ăn , dù con đến mua trực tiếp ở nơi đó, bán cũng lấy con giá rẻ hơn, qua vài ngày nữa con sẽ mang một ít rau tươi đến đây."
Dương Kiến Thành từ trong phòng , cầm một xấp tiền đưa cho La Tiếu: "Cầm , sư phụ thể để con thiếu tiền, con bây giờ vẫn là học sinh."
La Tiếu : "Sư phụ, chắc sư phụ con còn tiền nhuận bút nữa, năng lực của con còn do sư phụ và sư mẫu dạy dỗ , hiếu kính với sư phụ và sư mẫu mới là điều con ."
Dương Kiến Thành : "Hiện tại sư phụ và sư mẫu vẫn còn tiền, mà tiền là để dành cho con dùng, nếu con lấy thì mấy đứa con hư hỏng của sư phụ, sẽ đến và lấy hết, tụi nó cũng sẽ để cho con một đồng nào ."
Phùng Thục Mẫn thở dài một , cũng : "Nghe sư phụ con , cứ nhận tiền , coi như là con cho bọn gửi nhờ chỗ con , tiền để ở trong nhà cũng an ."
La Tiếu sư phó và sư mẫu, hỏi: "Bọn họ tìm tới đây đòi tiền nữa ạ?"
Dương Kiến Thành : "Dù , sư phụ cũng sẽ đưa, dù cho vứt tiền cũng nhất quyết đưa cho tụi nó, cho nên con mau nhận lấy tiền , việc gì thì cũng ít đến nơi , tránh cho bọn nó để ý đến con."
La Tiếu : "Con cũng sợ bọn họ, hơn nữa tính tình con cũng , nếu đến lúc đó đụng đến con, con xử lý họ thì chỉ mong hai đừng đau lòng là ."
Dương Kiến Thành : "Xử lý như thế nào cũng , nhưng cũng cẩn thận một chút. Sau hai chúng đều dựa con để dưỡng già, nhưng con cũng đừng lo lắng quá, nếu bọn nó đụng đến con, con cứ trừng trị tụi nó một chút là ."
La Tiếu rót một ly nước cho sư phụ, : "Dạ , chỉ cần những lời của sư phụ là con yên tâm ."
Vào lúc cô rời , lúc gặp dì Khâu ở đầu ngõ, La Tiếu liền thuận tiện hỏi: "Dì Khâu, gần đây mấy chị đến đây gây rối nữa đúng ạ?"
Dì Khâu thở dài một : "Vài ngày , ba gia đình cùng tới đây, xem bàn với , đến đây lấy tiền của sư phụ và sư mẫu của con. May mắn lúc đó Tần Mục Dương ngang qua, liền cùng mấy hàng xóm ở đây đuổi ."