Nhân viên bán vé thấy lên đủ, liền lên tiếng: "Các đồng chí hãy tự giác mua vé."
Chờ thêm đến mua vé xong, nhân viên hô lên: "Đường khó , mong nhanh chóng tìm chỗ , bao bọc hàng dễ vỡ cẩn thận."
Từ đây đến thủ đô là đường đất, bên ngoài bụi đất bay đầy trời nên cũng chẳng dám mở cửa sổ, còn con đường gập ghềnh ổ gà, vì tránh xóc nảy.
Hai phụ nữ song song , vì xóc nảy nên đụng , bắt đầu gây ầm ĩ.
"Cô gì mà đụng thế, xem xem, trứng gà cô đè vỡ cả ."
"Là xe quá xóc chứ do ?"
" cô là vỡ trứng, quan tâm, cô trả tiền cho , nếu thì lấy gì mà mang thủ đô cho dì ?"
"Đó chuyện của , dì của cô chứ dì của ."
"Này , cái cô mà lý lẽ ?"
" là do xe quá xóc nên vững, đó mới đụng giỏ trứng gà của cô, còn nếu chịu nữa thì tìm tài xế , tất cả là do ông lái xe vững."
Sắc mặt của đều tối sầm !
Nhân viên bán vé cắt ngang: "Chuyện thể trách tài xế lái xe, thím , thím cũng giỏi thật, nếu chúng như với thì tài xế của chúng sẽ gì, mấy vẫn đang xe .
Xe là xe công cộng, và tài xế đều là thuế, chúng quý tài xế, mỗi ngày hai chuyến từ huyện đến thủ đô, sớm lòng con đường .
Đoạn đường nãy là ổ gà, thím giỏi thì mà lái cho xóc nảy, đụng vỡ trứng gà , tính đến việc bồi thường nhưng gì cũng một tiếng xin chứ, còn chuyện khác thì thể tìm tài xế giúp thím đền bù thiệt hại."
Bị bán vé một trận, bà thím nọ cũng thôi, giả vờ thành chim cút, lời nào mà vờ nhắm mắt ngủ, xe cũng nổi nữa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-59.html.]
Một phụ nữ cạnh bên : "Này chị, chị như thì đúng , việc còn giải quyết xong, thái độ của chị , chị là ở thôn nào ?"
Bà thím giải quyết vấn đề bằng cách giả vờ ngủ, nhưng bà chịu nổi, liền : "Việc , dù cũng đụng vỡ trứng gà , nhưng thực sự là do xe quá xóc nên mới vững."
Nhân viên bán vé : "Chị , trứng gà vỡ mấy quả?"
Bà chị lớn : "Vỡ sáu trứng, dì của nhập viện , trứng gà là do bảo mang đến thủ đô cho dì bồi bổ, mang cũng nhiều, mới đó mà vỡ hết sáu quả, mà thể ăn với bà đây?"
Nói xong thì bà chị bật .
Những xung quanh sang , bà thím hình như cũng thấy lắm, vì lấy 30 đồng đưa cho bà chị.
Giọng điệu gượng gạo : "Đừng nữa, như bắt nạt chị , sáu quả trứng gà , trả chị còn , thật đáng tiếc."
Bà chị tiền bồi thường, lúc mới nín , xe cũng nữa.
La Tiếu nghĩ rằng những chuyện trong tương lai sẽ còn xảy nữa, đây là do của cái nghèo, bây giờ trứng gà vẫn còn quý.
Xe khách đến thủ đô là tám giờ rưỡi sáng, nhân viên bán vé nhắc trở về mười hai giờ trưa, nếu về kịp thì năm giờ chiều vẫn còn một chuyến, nếu còn về thì nhớ kỹ.
Nguyên chủ ấn tượng nhiều đối với nơi đây, vì sinh bao lâu thì theo nhà họ La chuyển , khi trở về thủ đô thì chẳng qua chỉ ở Cát Thị một thời gian, đó đưa về núi Thanh Sơn.
Nói mới nhớ, La Tiếu trong sách bao giờ một ngày , mới sinh thì đ.á.n.h tráo, nhà họ La ngoại trừ bà nội La mất thì ai yêu thương nguyên chủ thật lòng, những ngày cuối cùng vẫn còn lo lắng cho cô.