La Tiếu mỉm : "Dì ơi, dì cũng đừng như , cháu và Tiêu Nhã tuy , nhưng thể thành tích đạt hôm nay, là do sự cố gắng của thì ạ?"
Mẹ Tiêu Nhã lôi kéo tay La Tiếu : "Nếu cháu tặng cho nó tài liệu, thì cho dù cố gắng cách mấy cũng , gây thêm phiền phức cho cháu, dì là vài ngày nữa mới tiễn nó qua đây, mà con bé đó vẫn nhất quyết ."
"Dạ dì ơi, phiền phức gì ạ. Chúng cháu khi kết thúc kỳ thi, thì cũng bàn với . Nhà của cháu ở chỗ đó lớn lắm, dì đừng sợ Tiêu Nhã đến đó chỗ ở, lúc để cháu mang một vòng cho hiểu rõ về thủ đô hơn ạ."
La Tiếu lấy trong túi một cây bút, cô một dãy điện thoại tay của Tiêu Nhã, : "Đây là điện thoại trong nhà cháu, nếu dì việc gì cứ gọi điện thoại là ."
Mẹ Tiêu Nhã : "Vậy thì , lỡ việc gì cũng thể liên lạc với con bé."
La Tiếu Tiêu Nhã , liền lấy một tờ giấy ghi thêm một điện thoại lên mặt giấy: "Sau khai giảng, nếu dì việc gì cứ gọi điện thoại ạ, cháu sẽ đưa cho Tiêu Nhã máy."
Bốn mới xuống, xe lửa khởi động, và cha của Tiêu Nhã ở sân ga theo cho đến khi xe lửa mất hút, hai mới xoay ngoài. Mẹ Tiêu mắt đỏ hoe : "Đây là đầu tiên Tiêu Nhã rời chúng lâu như , cái con bé gì hết đó, khiến chút lo lắng."
Cha Tiêu đưa mắt theo hướng xe lửa , : "Bà yên tâm , bạn học của con bé ở cùng, vài ngày là con bé sẽ quen liền thôi. tin con gái của may mắn."
Ở thủ đô.
Người nhà họ La nhận điện thoại từ cô, cô dẫn bạn học về nhà ở vài ngày. Châu Quế Phương đem chăn và nệm trong phòng khách ngoài phơi nắng, cẩn thận quét dọn phòng khách một nữa, lúc mới cùng cháu dâu cả nấu thức ăn.
lúc điện thoại vang lên, Châu Quế Phương sang bắt điện thoại: "Alo, ai đó?"
"Mẹ, là con, Hạo Thiên. Tiếu Tiếu ở bên tin tức gì ?"
"Mọi việc xong, hiện tại con bé đang xe lửa, thể buổi chiều tầm hai ba giờ sẽ về đến nhà, con yên tâm ."
"Vậy là , hiện tại nhà chúng ba sinh viên đại học." Nói xong ông còn nở nụ .
"Ngày nếu thì trở về nhà ăn một bữa cơm. Mọi cùng họp mặt ăn mừng một chút."
"Dạ, cũng nên tổ chức tiệc mừng."
Sau khi tắt điện thoại, Châu Quế Phương cháu dâu cả của : "Vân Mai, lát nữa cháu gọi cho cha cháu, họ ngày đến nhà chúng cùng ăn một bữa cơm. Chúng họp mặt ăn mừng một chút."
Ngũ Vân mai mỉm đáp: "Dạ, cháu bà nội."
Mấy La Tiếu khi xuống xe thấy bên ngoài chờ từ sớm, Tiêu Nhã thấy xe đến đón nhỏ giọng hỏi: "Tiếu Tiếu nhà lái xe riêng ?"
La Tiếu nghịch ngợm : "Có tưởng tượng gì nữa đúng ? Đây xe của nhà ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-697.html.]
Tiêu Nhã ha ha hai tiếng: " còn đang suy nghĩ, nào đó trong gia tộc lớn đến nhận cháu gái, đón cháu gái của họ trở về ."
La Húc Viễn theo , cô gái ở mặt hồn nhiên ngây thơ, môi cũng nở nụ .
Lục Nghị Thần La Tiếu hỏi: "Em lái, là lái?"
La Tiếu : "Vậy để em lái , dù em cũng đang lái."
Tiêu Nhã kinh ngạc hỏi: "Tiếu Tiếu, thể lái xe ?"
La Tiếu mở cửa xe ghế lái, cô mỉm : "Lái xe là gì, còn sửa xe và cũng bằng lái xe luôn ."
Tiêu Nhã cô bằng ánh mắt hâm mộ, bên cạnh cô là La Húc Viễn vẫn đang theo.
Lục Nghị Thần cho lái xe rời , cũng lên xe.
Trên đường , La Tiếu giới thiệu cho Tiêu Nhã cảnh ở đường. Vẻ mặt Tiêu Nhã đầy hưng phấn, hai mắt sáng ngời ngoài cửa sổ. Cô sẽ bắt đầu một cuộc hành trình mới của ở đây.
Sau khi về đến nhà, La Tiếu giới thiệu bạn cho trong nhà : "Dạ đây là bạn học của cháu Tiêu Nhã, nhận trường đại học Chính Trị và Pháp Luật ở thủ đô. Lần đến đây chơi vài ngày cho nên sẽ ở tạm nhà chúng ạ."
Tiêu Nhã mỉm , cúi đầu chào hỏi : "Dạ cháu chào , mấy ngày phiền ạ."
Châu Quế Phương : "Cháu là bạn học của Tiếu Tiếu ? Khi đến đây thì cứ xem như nhà của nhé, cháu đừng ngại ngùng gì hết nha."
Tiêu Nhã gật đầu : "Dạ cháu , cháu cảm ơn bà nội."
Trên khuôn mặt Châu Quế Phương nở một nụ nhân hậu: "Được , để cho Tiếu Tiếu dẫn cháu rửa tay, bà nội cơm sẵn chờ mấy đứa thôi đó."
La Tiếu : "Vậy thôi, dẫn rửa tay. Cậu xem bà nội thích như , cho rìa nè."
Mọi trong phòng đều bật .