Triệu Trường Lâm em gái xong thì mặt trầm xuống. Ông khoát tay:
"Xuân Lệ, bớt nghĩ mấy chuyện xằng bậy . Trời cũng tối , hai vợ chồng em về sớm. Ngày mai còn ."
Triệu Xuân Lệ nhíu mày, phục mà đáp:
"Em chỉ cho con bé La Tiếu. Một đứa con gái nhỏ như tự lo nổi? Nếu chuyện thành, hai còn thêm chút thu nhập cơ mà."
Triệu Trường Lâm thẳng em gái, giọng nghiêm :
"Người trời . Hai đứa suýt nữa gây chuyện lớn. Nếu hôm nay mặt cả thôn liên quan , thì đừng mơ tới mấy chuyện đó nữa."
Nói xong, ông gọi vợ về. Trong lòng ông vốn chẳng ưa gì cái tính nóng nảy ích kỷ của cô em dâu. Mấy hôm nay bận công xã, lúc về chuyện nhà em hai mà ông tức đến nghẹn, cảm giác cả nhà vạ lây vì sự hồ đồ của họ. chuyện quyết xong, họ chen cũng ho gì. Dù cũng chia .
Đêm đến, La Tiếu đợi Lục Nghị Thần phòng, đóng cửa hẳn mới bước gian của . Vừa , cô lập tức thẳng về phía thung lũng. Hai bên đường đầy những bụi cây trái, lượng nhiều nhưng giữa cái thời đại thiếu thốn , chỉ bấy nhiêu thôi cô vui đến mức lòng ngứa ran.
Không xa thác nước là một cái hồ nhỏ, dựa địa thế mà dẫn nước trong. Trên mặt hồ còn mấy gốc sen non lay động. Cô ngẩng đầu dãy núi phía , cây cối cao lớn nhưng nhiều loài cô từng gặp bao giờ. Nghĩ một lúc, cô mới nhớ trong gian ngoài chẳng thứ gì thở. Có lẽ đợi cơ thể khá hơn, cô sẽ lên núi thử nghiệm một phen.
Sáng hôm , La Tiếu dậy sớm. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hôm qua nhiều. Hôm nay là ngày chọn phòng ở viện thanh niên tri thức, cô dọn càng sớm càng . Ở chung với một đàn ông xa lạ như Lục Nghị Thần, dù đối phương gì, nhưng lời đồn trong thôn mới là thứ đáng sợ nhất.
Cô gầy nhẳng như cọng giá, mà thời nay trọng chuyện danh tiếng. Nghe đại đội trưởng bảo viện thanh niên tri thức cách nhà Lục Nghị Thần xa, thế là cô quyết định chuyển ngay. Có lẽ nhờ uống nước giếng hôm qua mà cô khỏe hơn hẳn.
Buổi sớm đầu xuân, trời ấm lên một chút nhưng vẫn còn cái se lạnh. La Tiếu xách chậu nước sân rửa mặt, đang cúi xuống múc nước ở cái vạc cạnh cửa bếp thì Lục Nghị Thần từ bếp bước . Trên tay là cái hồ lô đầy nước ấm.
"Trời lạnh. Dùng chút nước ấm mà rửa mặt."
Nói xoay nhà, chẳng đợi cô đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-9.html.]
La Tiếu bóng lưng , nhịn bật trong lòng. Miệng thì cứng mà tâm mềm, đúng chuẩn loại dễ thương khó .
Cô rửa mặt xong, Lục Nghị Thần cũng ăn sáng xong. Hai cùng tới viện thanh niên tri thức thì gặp đại đội trưởng và vài thanh niên khỏe mạnh đang chờ.
Đại đội trưởng bảo:
"Giờ viện ai ở. Cháu thích căn nào thì chỉ tụi nó dọn giúp."
La Tiếu chọn căn gần nhất, cạnh còn nhà bếp nên tiện. Nhà để cả năm, chỉ hỏng dăm ba chỗ, sửa một buổi sáng là xong. Tuy dọn sạch sẽ nhưng bên trong trống trơn, ngoài cái giường đất chẳng còn vật dụng gì.
Nguyên chủ chỉ mang theo một cái tay nải nhỏ với mấy bộ đồ và đồ tắm giặt, ngoài chẳng còn lấy một cái bát.
Đại đội trưởng chạy về nhà, bảo vợ mang qua cho cô bộ đệm cũ, cái chăn sờn, thêm hai bộ bát đũa. May mà nhà bếp viện thanh niên còn sót cái nồi với lu nước. Sau nhà chất mấy bó củi. Nếu , ngay cả nồi cơm chắc cũng bó tay.
La Tiếu cảm kích :
"Cảm ơn thím. Mấy thứ cháu xin mượn tạm. Sau cháu để dành chút tiền sẽ mua đồ đạc trả thím."
Vợ đại đội trưởng hiền:
"Không chê là . Rồi cháu sẽ khá lên thôi, cứ từ từ mà sống."