Vì , cô cũng định để ý đến cô , nhưng Địch Mạn Ninh thể để mất cơ hội , cô bước vài bước qua và chặn La Tiếu : "Yo, đây là bạn học thiên tài La Tiếu của chúng , cũng sắp đến giờ ăn cơm , rời ?"
La Tiếu ngăn vì ở đại sảnh nhiều , hơn nữa khi Địch Mạn Ninh đến Cẩm Viên thì cô chính là khách hàng, đây là cửa hàng của chính cô, nên vì mà ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cửa hàng.
Vì cô nhàn nhạt : "Làm xong việc thì rời . Có vấn đề gì ?"
Địch Mạn Ninh bĩu môi : "Không ai cũng thể đủ tiền mà ăn ở đây. Nhìn cô đây suốt ngày ăn mặc sáng sủa đẽ, đến một bữa ăn cũng gọi chứ?"
La Tiếu khẽ nhíu mày : "Chuyện liên quan đến vị tiểu thư đây ?"
Địch Mạn Ninh tự hào lên phía lầu hai: "Hôm nay, nhà đặt cả đại sảnh và phòng ở lầu hai, như nào, cần theo ăn bữa cơm ?"
La Tiếu nhạt một tiếng: "Nghe set menu đắt nhất ở lầu hai là bàn 166, còn rẻ nhất là bàn 36. Xin hỏi cô đặt bàn bao nhiêu tiền?"
Địch Mạn Ninh sững một chút, đó mới phản ứng , mạnh miệng : "Đương nhiên là loại đắt tiền nhất . Cô nghĩ ai cũng giống cô ư, keo kiệt đến nỗi gọi một món."
Vài đàn ông và phụ nữ ở xung quanh Địch Mạn Ninh kéo cô , nhưng bây giờ cô đang tự mãn, thể quản nhiều như .
La Tiếu cố ý : "Vậy thì xác nhận một chút, thể sai , đến lúc đó kịp đổi ."
Ngay lập tức, cô vẫy tay hiệu cho quầy lễ tân: "Hôm nay ở đại sảnh và phòng ở tầng 2 ai đặt bao hết ?"
Lễ tân gật đầu : "Là ông Địch đặt bao hết ạ."
Khi Địch Mạn Ninh những gì mà cô gái nhỏ ở quầy lễ tân , mặt đầy tự hào : "Đó là cha của ."
La Tiếu nhạt cô gái nhỏ ở quầy lễ tân: "Vừa cô Địch đây đồng ý tất cả các bàn đều là 166 một bàn. Đừng nhầm đấy, xác nhận một nữa thì hơn."
Quầy lễ tân nhíu mày, xoay cầm lấy tờ đơn: "Thưa vị tiểu thư , lầu hai do ông Địch đặt là 66 một bàn, đó chữ ký của ông ."
La Tiếu đầu Địch Mạn Ninh: "Cô Địch, ăn lung tung là chuyện . Trước đây chúng là bạn cùng lớp, nên cần thiết như để thể diện."
Địch Mạn Ninh cảm thấy như tát mặt, với quầy lễ tân: "Thông báo cho ở phòng bếp phía đổi tất cả thành 166 một bàn. Gia đình họ Địch bọn hề thiếu chút tiền ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-911.html.]
La Tiếu đột nhiên bật : "Cô thể chủ , đừng để đến lúc đó nhà hàng khó xử, nếu như cô là chọc giận , thật sự cần như ."
Lần , Địch Mạn Ninh còn khó chịu hơn, cô cầm lấy tờ đơn, trực tiếp sửa đổi đó và ký tên: "Như thì chứ."
La Tiếu : "Xem nhà cô Địch hề thiếu tiền."
Địch Mạn Ninh chút kiêu ngạo : " , nhà chúng thiếu tiền, hãy nhanh chóng thông báo cho phòng bếp phía , đừng chậm trễ việc phục vụ bữa trưa."
La Tiếu liếc mắt hiệu cho quầy lễ tân, quầy lễ tân hiểu ý mỉm , cất tờ đơn : "Vậy thì tiểu thư , cô hãy cùng để bổ sung thêm tiền đặt cọc."
Địch Mạn Ninh sững sờ khi lời : "Cái gì, còn cần bù tiền đặt cọc ư?"
Nhân viên lễ tân gật đầu: " , đây là quy định của nhà hàng chúng . Cha cô ban đầu đóng tiền đặt cọc theo 66 một bàn, nhưng bây giờ nếu cô đổi 166 một bàn thì cô bù thêm 690 tệ, cảm ơn."
Địch Mạn Ninh ngờ còn xảy chuyện , cô tức đến mức đau đến thấu gan, nhưng nếu bây giờ cô chịu bỏ tiền thì La Tiếu sẽ cô mà chê .
Cô thực sự hơn 1.000 tệ trong túi, nhưng đó là tiền mà cha cô yêu cầu trả cho phần còn của nhà hàng. Ngẩng đầu về La Tiếu ở phía bên , trong lòng nghĩ: "Muốn mất mặt ư, cửa cũng ."
Vì , cô lấy trong túi 690 tệ, vỗ về phía quầy lễ tân: "Cầm lấy , bù cho cô đủ nhé."
Nhân viên lễ tân mỉm và : "Được , tiểu thư, sẽ một tờ đơn khác cho cô."
Sau khi xong tờ đơn, dùng con dấu đặc biệt ấn , đưa cho Địch Mạn Ninh: "Cô Địch, cô cất . Chúc cô dùng bữa vui vẻ."
La Tiếu thấy Địch Mạn Ninh đang chảy máu, khuôn mặt mang theo nụ , : "Cô Địch, mau lên , ở đây mệt lắm, cô chính là khách hàng lớn ở cửa hàng đó."